Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 20
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Tại trấn Tiểu Thạch cách đó hơn mười dặm.
Dạo gần đây, Lưu Phủ bận rộn đến mức gần như chân không chạm đất.
Nguyên nhân là do hôm đưa Chức Vụ đến huyện nha để khám nghiệm thi thể, nỗi nghi ngờ về thi thể kia trong lòng anh ấy vẫn chưa được giải tỏa.
Anh ấy đã âm thầm tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng lại tìm được một manh mối tại một nơi hết sức bất ngờ.
"Sư phụ, vậy nghĩa là, thân phận của Liễu Đàn có khả năng là giả tạo sao?"
Tiểu bổ khoái Vương Cửu dưới trướng y cũng vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu, họ nghi ngờ thi thể có vấn đề, cũng từng hoài nghi về người chồng của Chức Vụ, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng bản thân danh tính "Liễu Đàn" lại có vấn đề.
Cũng là do vô tình mà phát hiện ra manh mối này, Lưu Phủ sau khi nhiều lần xác minh kết quả, dường như một số điều cũng được sáng tỏ hơn.
Vương Cửu nhìn y nói: "Sư phụ, tin tức này e là không thể để cho La huyện lệnh biết, dù sao ông ta luôn tìm cách ngăn cản việc này, nếu để ông ta biết, chỉ sợ…”
La huyện lệnh là người của Cẩn vương, thái tử bị ám sát thì kẻ hưởng lợi lớn nhất cũng là Cẩn vương, khó mà bảo đảm sau lưng không có điều khuất tất.
Lưu Phủ nhíu mày, trong lòng chìm vào suy tư, nghe vậy chỉ dặn dò: "Cậu lo cho bản thân cậu là được, chuyện này không cần cậu tham gia."
Anh ấy điều tra vụ án là trái lệnh của La huyện lệnh, sau này chắc chắn sẽ bị tính sổ, không cần liên lụy đến người khác.
Vương Cửu nghe vậy thì cười nói: "Sư phụ nói gì vậy, em là do anh một tay dạy dỗ. Nếu không có anh, e rằng em còn đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sao có được vinh quang như hôm nay."
Lời cậu ta có phần tâng bốc, thái độ khác thường kiên quyết đòi giúp Lưu Phủ một tay, còn hỏi bước tiếp theo anh ấy định làm gì.
Lưu Phủ thu lại những chứng cứ quan trọng, nghĩ đến Chức Vụ mấy ngày trước đây, vì dáng vẻ trong sáng ngây thơ của nàng mà bản thân đã sơ suất tin lầm...
Anh ấy hạ giọng nói: "Tiếp theo, tự nhiên là điều tra luôn thân phận của ‘Trần Vụ’."
Thân phận "Liễu Đàn" là giả, chỉ e rằng cái tên "Trần Vụ" cũng không phải thật.
Hơn nữa trong thâm tâm Lưu Phủ còn có một linh cảm nhạy bén mách bảo rằng, nếu thân phận "Trần Vụ" cũng là giả, thì hai vợ chồng này hẳn có liên quan đến sự xuất hiện của thích khách.
Trong khi đó.
Chức Vụ, người mà thân phận đã bị bại lộ trước mặt Lưu Phủ, lại hoàn toàn không hay biết gì.
Những ngày gần đây, tình hình đáng lẽ phải có tiến triển.
Dưới sự chăm sóc tận tình từng ngày của Chức Vụ, cơ thể yếu ớt của người chồng như cỏ khô sau mùa thu bị đốt cháy, từ trạng thái héo úa vô hồn bỗng như cây khô gặp xuân mà dần dần khởi sắc trở lại.
Chỉ là gần hai ngày qua, có lẽ do thời tiết đột ngột trở lạnh cộng thêm vết thương nhiễm trùng, cơ thể vốn yếu đuối của chồng nàng lại bắt đầu âm ỉ phát sốt.
Buổi hoàng hôn, sau khi thay thuốc cho Yến Ân, Chức Vụ đặc biệt ghé qua nhà chị Dương.
Chị Dương là người có uy tín tại địa phương, dù chỉ là thường dân nhưng rất quen thuộc với chuyện của mười dặm tám thôn quanh đây.
Chức Vụ muốn tìm chị ấy để hỏi về một vị danh y giỏi giúp kê toa điều dưỡng cơ thể.
Vết thương trên người Yến Ân dù đang lành, nhưng suy cho cùng vẫn cần phải bồi bổ cơ thể từ gốc mới là giải pháp lâu dài.
Chị Dương nghe nàng trình bày xong còn ngạc nhiên hơn cả nàng.
"Trước đây chị thấy chồng em yếu, đã định giới thiệu cho em một vị đại phu rồi. Chẳng qua thấy em lại giấu giếm y như người không thể để lộ mặt ngoài sáng nên thôi. Em gái A Vụ quên rồi à, trước đó chẳng phải em nói trong hộp gỗ hoa sen ở nhà có thuốc bổ quý, uống hết một liệu trình là cơ thể chồng em có thể điều dưỡng khỏe mạnh hay sao."
Dạo gần đây, Lưu Phủ bận rộn đến mức gần như chân không chạm đất.
Nguyên nhân là do hôm đưa Chức Vụ đến huyện nha để khám nghiệm thi thể, nỗi nghi ngờ về thi thể kia trong lòng anh ấy vẫn chưa được giải tỏa.
Anh ấy đã âm thầm tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng lại tìm được một manh mối tại một nơi hết sức bất ngờ.
"Sư phụ, vậy nghĩa là, thân phận của Liễu Đàn có khả năng là giả tạo sao?"
Tiểu bổ khoái Vương Cửu dưới trướng y cũng vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu, họ nghi ngờ thi thể có vấn đề, cũng từng hoài nghi về người chồng của Chức Vụ, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng bản thân danh tính "Liễu Đàn" lại có vấn đề.
Cũng là do vô tình mà phát hiện ra manh mối này, Lưu Phủ sau khi nhiều lần xác minh kết quả, dường như một số điều cũng được sáng tỏ hơn.
Vương Cửu nhìn y nói: "Sư phụ, tin tức này e là không thể để cho La huyện lệnh biết, dù sao ông ta luôn tìm cách ngăn cản việc này, nếu để ông ta biết, chỉ sợ…”
La huyện lệnh là người của Cẩn vương, thái tử bị ám sát thì kẻ hưởng lợi lớn nhất cũng là Cẩn vương, khó mà bảo đảm sau lưng không có điều khuất tất.
Lưu Phủ nhíu mày, trong lòng chìm vào suy tư, nghe vậy chỉ dặn dò: "Cậu lo cho bản thân cậu là được, chuyện này không cần cậu tham gia."
Anh ấy điều tra vụ án là trái lệnh của La huyện lệnh, sau này chắc chắn sẽ bị tính sổ, không cần liên lụy đến người khác.
Vương Cửu nghe vậy thì cười nói: "Sư phụ nói gì vậy, em là do anh một tay dạy dỗ. Nếu không có anh, e rằng em còn đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sao có được vinh quang như hôm nay."
Lời cậu ta có phần tâng bốc, thái độ khác thường kiên quyết đòi giúp Lưu Phủ một tay, còn hỏi bước tiếp theo anh ấy định làm gì.
Lưu Phủ thu lại những chứng cứ quan trọng, nghĩ đến Chức Vụ mấy ngày trước đây, vì dáng vẻ trong sáng ngây thơ của nàng mà bản thân đã sơ suất tin lầm...
Anh ấy hạ giọng nói: "Tiếp theo, tự nhiên là điều tra luôn thân phận của ‘Trần Vụ’."
Thân phận "Liễu Đàn" là giả, chỉ e rằng cái tên "Trần Vụ" cũng không phải thật.
Hơn nữa trong thâm tâm Lưu Phủ còn có một linh cảm nhạy bén mách bảo rằng, nếu thân phận "Trần Vụ" cũng là giả, thì hai vợ chồng này hẳn có liên quan đến sự xuất hiện của thích khách.
Trong khi đó.
Chức Vụ, người mà thân phận đã bị bại lộ trước mặt Lưu Phủ, lại hoàn toàn không hay biết gì.
Những ngày gần đây, tình hình đáng lẽ phải có tiến triển.
Dưới sự chăm sóc tận tình từng ngày của Chức Vụ, cơ thể yếu ớt của người chồng như cỏ khô sau mùa thu bị đốt cháy, từ trạng thái héo úa vô hồn bỗng như cây khô gặp xuân mà dần dần khởi sắc trở lại.
Chỉ là gần hai ngày qua, có lẽ do thời tiết đột ngột trở lạnh cộng thêm vết thương nhiễm trùng, cơ thể vốn yếu đuối của chồng nàng lại bắt đầu âm ỉ phát sốt.
Buổi hoàng hôn, sau khi thay thuốc cho Yến Ân, Chức Vụ đặc biệt ghé qua nhà chị Dương.
Chị Dương là người có uy tín tại địa phương, dù chỉ là thường dân nhưng rất quen thuộc với chuyện của mười dặm tám thôn quanh đây.
Chức Vụ muốn tìm chị ấy để hỏi về một vị danh y giỏi giúp kê toa điều dưỡng cơ thể.
Vết thương trên người Yến Ân dù đang lành, nhưng suy cho cùng vẫn cần phải bồi bổ cơ thể từ gốc mới là giải pháp lâu dài.
Chị Dương nghe nàng trình bày xong còn ngạc nhiên hơn cả nàng.
"Trước đây chị thấy chồng em yếu, đã định giới thiệu cho em một vị đại phu rồi. Chẳng qua thấy em lại giấu giếm y như người không thể để lộ mặt ngoài sáng nên thôi. Em gái A Vụ quên rồi à, trước đó chẳng phải em nói trong hộp gỗ hoa sen ở nhà có thuốc bổ quý, uống hết một liệu trình là cơ thể chồng em có thể điều dưỡng khỏe mạnh hay sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro