Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 29

Triền Chi Bồ Đào

2024-11-21 00:57:28

Đôi mắt Triệu lang trung chăm chú nhìn nàng, nói: “Nhưng độc phấn từ loài hoa Tây Vực này chỉ tạo ra vệt đen sau khi người đó đã chết.”

Khi chưa chết, cơ thể sẽ không hề có dấu vết nào.

“Cô nương vẫn còn sống, nên…”

Ông ta ngừng lại, để câu nói lửng lơ ở một điểm cực kỳ quan trọng.

Chức Vụ nghe xong, cuối cùng cũng nhận ra điều ông ta phát hiện, ngón tay nàng vì căng thẳng mà gần như bấu vào nhau.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Triệu lang trung thản nhiên nói: “Điều này có nghĩa là cô nương trúng độc không sâu, giờ đã không còn nguy hiểm nữa.”

Chức Vụ nghe thấy câu kia, tai nàng như ù đi, suýt chút nữa để lộ điều gì đó, tim đập nhanh không ngừng.

Nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy khóe miệng ông ta khẽ nhếch cười, nhưng ánh mắt vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Không rõ là do đôi mắt ông ta toát ra vẻ âm u, hay vì suýt chút nữa ông ta phát hiện ra bí mật của nàng mà khiến nàng phản ứng như vậy.

Sau khi châm cứu cho chị Dương xong, Triệu lang trung liền rời đi.

Chị Dương chỉ ngạc nhiên thoáng chốc rồi cũng không để tâm đến sự khác lạ của Chức Vụ.

Chức Vụ âm thầm kéo tay áo che lại, thấy mọi chuyện tạm thời qua đi, nhưng thông tin đáng sợ ấy lại giúp nàng tiến gần hơn đến sự thật về nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.



Vì trúng phải loại độc vô hình, vô thức, nên sau vài ngày mới qua đời cũng trong tình trạng vô tri vô giác…

Cho nên, không ai, dù là chồng của nàng hay người dân trong thôn, có thể phát hiện ra bất cứ dấu hiệu khác thường nào trên cơ thể của nguyên chủ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt điều này, áp lực đè nặng trên vai Chức Vụ suốt mấy ngày qua bỗng nhiên giảm hẳn.

Nếu sự thật đúng là như vậy, có lẽ nàng không cần đợi Lưu Phủ bắt được thích khách mới có thể làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.



Lúc giữa trưa, khi Chức Vụ chuẩn bị về nhà, chị Dương tình cờ cũng có việc phải ra ngoài, nên cả hai đi cùng nhau một đoạn.

Chức Vụ ban đầu chỉ nghĩ rằng họ tiện đường, chẳng qua chị Dương vốn là người rất cứng đầu.

Biết chồng nàng ốm yếu, chị ấy không ngừng khuyên Chức Vụ nên để Triệu lang trung khám cho chồng nàng.

“Dù gì hai vợ chồng em cũng đã đến tuổi, cũng nên có con cái rồi.”

Là phụ nữ đã lập gia đình, chị Dương không ngại ngần nói vài lời chọc ghẹo, chẳng chút kiêng kỵ khi đề cập đến mấy loại thuốc bổ thận, tăng cường sinh lực, thậm chí là vài kỹ thuật phòng the để dễ thụ thai, khiến hai tai Chức Vụ nóng bừng như muốn cháy.

Lúc này, nàng mới nhận ra tác hại của sự nhiệt tình thái quá từ chị Dương.



“Em xin nhận tấm lòng của chị, chỉ là…”

Chức Vụ mấy ngày nay chỉ mải lo chuyện hòa ly với chồng, nên điều mà chị Dương mong đợi rõ ràng là sẽ không thành hiện thực.

Tuy nhiên, nàng lại không thể từ chối sự nhiệt tình của chị Dương, đành phải bịa ra một lý do với ý nghĩ “một lần cho xong” để đối phó: “Chỉ là chồng của em… không được tốt lắm trong chuyện ấy. Bình thường chồng em còn phải dùng thuốc mới có thể cố gắng một chút, giờ e rằng cũng không nên cưỡng ép.”

Nàng nói nhanh rồi dừng lại, song chợt thấy chị Dương như bị nghẹn, im bặt hệt một con vịt bị bóp cổ.

Chức Vụ chưa kịp thở phào, ngẩng đầu lên thì đã thấy “người chồng không được tốt cho lắm trong chuyện ấy” vừa mở cửa đón nàng trở về.

Chức Vụ: “…”

Chị Dương ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đẹp như vậy mà lại “bất lực”. Nhưng chị ấy cũng hiểu đây là chuyện liên quan đến thể diện của đàn ông.

Nhìn vẻ ngoài cao ngạo của chồng nàng, bị người khác biết chuyện như vậy,cậu ấy hẳn sẽ rất khó chịu.

Chị Dương biết ý, chỉ vội vàng chào qua loa rồi nhanh chóng rời đi, xem như chưa nghe thấy gì.

Chức Vụ đứng lặng người, không biết y đã nghe được bao nhiêu khi mở cửa…

Yến Ân đứng bên khung cửa, tựa người vào khung cửa, vẻ mặt vẫn bình thản.

Y như không có chuyện gì xảy ra, chỉ ôn tồn nói: “A Vụ về đúng lúc, cơm vẫn còn nóng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0