Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 30
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Nghe y nói vậy, nàng tưởng rằng y thật sự không nghe thấy, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm hôm ấy có phần yên lặng hơn bình thường.
Những lời của chị Dương vô tình nhắc nhở nàng rằng không chỉ việc có con mà cả chuyện hai người lâu nay không chung giường cũng sớm muộn gì sẽ bị phát hiện.
Suy nghĩ này khiến nàng càng thêm nôn nóng muốn thử dò hỏi xem y có chấp nhận chuyện hòa ly hay không.
Nếu y đồng ý, nàng có thể sớm giải quyết một mối lo trong lòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Chức Vụ bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra ở nhà chị Dương cho Yến Ân nghe.
Khi kể đến việc lang trung bắt mạch cho nàng, Chức Vụ định nói đến 4 chữ “độc hoa Tây Vực” thì thắng kịp.
Trên người nàng có một vài dấu hiệu khả nghi, người ngoài không biết nhưng chồng nàng có thể sẽ để ý.
Dù y có thể nghĩ rằng nàng đã từ bỏ thói phóng túng để quay về bên y, song nếu thêm vào nghi vấn “sống lại” kỳ lạ này, liệu y có thể không suy nghĩ lung tung mà nảy sinh nghi ngờ, từ đó phát hiện thêm nhiều manh mối khác?
Do vậy, Chức Vụ chỉ ngập ngừng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác, khẽ nói: “Lang trung nói rằng chúng ta ở độ tuổi này mà chưa có con cũng không phải là điều bình thường…”
Nàng đang định nhân cơ hội này dẫn dắt đến chuyện hòa ly.
Nhưng ngay lập tức, người chồng ngồi đối diện, vẫn im lặng từ đầu, bỗng từ từ ngẩng đầu lên.
Yến Ân nâng mí mắt, dịu dàng ngắt lời: “A Vụ muốn… mang thai con của ta sao? Nhưng mà…”
Yến Ân đặt cuốn sách trúc xuống, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Chức Vụ.
“Thân thể của ta chưa hồi phục hoàn toàn, dù không đến mức phải dùng thuốc hỗ trợ…”
Y ngừng lại một chút, sau đó từng từ rõ ràng được thốt ra: “Nhưng để thực hiện các tư thế phù hợp cho việc thụ thai cũng không phải dễ dàng.”
Nghe vậy, Chức Vụ thoáng sững sờ, chợt nhớ rằng hai cây kim châm trên đầu gối y vừa mới được tháo không lâu, ngay cả việc đi lại còn khó khăn…
Lại nghĩ đến bốn chữ “tư thế phù hợp” y vừa nói rõ ràng đến thế…
Gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng.
Thuốc hỗ trợ…
Tư thế… khó thực hiện?
Có lẽ tất cả những gì nàng và chị Dương bàn bạc trước cửa nhà, từ kỹ thuật phòng the đến lời chê bai y, y đều nghe thấy hết…
…
Bữa trưa hôm đó quả thật là ăn không biết mùi vị.
May mà sau khi Yến Ân nói xong câu đó, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, y cũng không nói gì thêm.
Điều này giúp nàng không hoàn toàn rơi vào cảnh mất sạch mặt mũi.
Ý định muốn ám chỉ chuyện hòa ly vì thế mà tạm thời bị hoãn lại.
Cũng vì sự ngượng ngùng này, trong vài ngày tới, nàng thậm chí không dám đến tìm chị Dương để hỏi thăm tin tức.
Nhưng đến chiều hôm sau, khi gần tối, nàng lại thấy một người lảng vảng trước cửa.
Người đó mặc áo dài xám tro, đôi mắt nhỏ dài toát lên vẻ láu lỉnh.
Chức Vụ ngẩng lên nhìn kỹ, nhận ra đó chính là Triệu lang trung.
Triệu lang trung tỏ vẻ ngạc nhiên khi gặp nàng.
“Không ngờ lại gặp được cô nương ở đây.”
Thấy vẻ gấp gáp của ông ta, nàng tiến lên hỏi, mới biết rằng chị Dương bị trật chân trên đường.
Triệu lang trung nói: “Trời sắp tối rồi, đường cũng vắng vẻ…”
Triệu lang trung có một chân bị tật, còn chồng nàng thì cũng không tiện đi lại.
Chỉ có Chức Vụ là lành lặn, nhưng nàng cũng không thể cõng nổi chị Dương.
Chị Dương bị trật chân ở khu vực sau núi.
Mùa xuân vừa mới đến, thú hoang ở khu vực ấy ngày càng nhiều, việc để chị Dương một mình ở đó rất không an toàn.
Càng kéo dài thời gian, nguy hiểm càng tăng.
Triệu lang trung liền bảo Yến Ân đi cùng ông ta qua đó, ít nhất có hai người đàn ông sẽ đảm bảo chị Dương không bị thú hoang làm hại.
Còn Chức Vụ, với đôi chân nhanh nhẹn hơn hẳn hai người họ, không chần chừ mà lập tức chạy đi tìm người giúp.
Bữa cơm hôm ấy có phần yên lặng hơn bình thường.
Những lời của chị Dương vô tình nhắc nhở nàng rằng không chỉ việc có con mà cả chuyện hai người lâu nay không chung giường cũng sớm muộn gì sẽ bị phát hiện.
Suy nghĩ này khiến nàng càng thêm nôn nóng muốn thử dò hỏi xem y có chấp nhận chuyện hòa ly hay không.
Nếu y đồng ý, nàng có thể sớm giải quyết một mối lo trong lòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Chức Vụ bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra ở nhà chị Dương cho Yến Ân nghe.
Khi kể đến việc lang trung bắt mạch cho nàng, Chức Vụ định nói đến 4 chữ “độc hoa Tây Vực” thì thắng kịp.
Trên người nàng có một vài dấu hiệu khả nghi, người ngoài không biết nhưng chồng nàng có thể sẽ để ý.
Dù y có thể nghĩ rằng nàng đã từ bỏ thói phóng túng để quay về bên y, song nếu thêm vào nghi vấn “sống lại” kỳ lạ này, liệu y có thể không suy nghĩ lung tung mà nảy sinh nghi ngờ, từ đó phát hiện thêm nhiều manh mối khác?
Do vậy, Chức Vụ chỉ ngập ngừng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác, khẽ nói: “Lang trung nói rằng chúng ta ở độ tuổi này mà chưa có con cũng không phải là điều bình thường…”
Nàng đang định nhân cơ hội này dẫn dắt đến chuyện hòa ly.
Nhưng ngay lập tức, người chồng ngồi đối diện, vẫn im lặng từ đầu, bỗng từ từ ngẩng đầu lên.
Yến Ân nâng mí mắt, dịu dàng ngắt lời: “A Vụ muốn… mang thai con của ta sao? Nhưng mà…”
Yến Ân đặt cuốn sách trúc xuống, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Chức Vụ.
“Thân thể của ta chưa hồi phục hoàn toàn, dù không đến mức phải dùng thuốc hỗ trợ…”
Y ngừng lại một chút, sau đó từng từ rõ ràng được thốt ra: “Nhưng để thực hiện các tư thế phù hợp cho việc thụ thai cũng không phải dễ dàng.”
Nghe vậy, Chức Vụ thoáng sững sờ, chợt nhớ rằng hai cây kim châm trên đầu gối y vừa mới được tháo không lâu, ngay cả việc đi lại còn khó khăn…
Lại nghĩ đến bốn chữ “tư thế phù hợp” y vừa nói rõ ràng đến thế…
Gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng.
Thuốc hỗ trợ…
Tư thế… khó thực hiện?
Có lẽ tất cả những gì nàng và chị Dương bàn bạc trước cửa nhà, từ kỹ thuật phòng the đến lời chê bai y, y đều nghe thấy hết…
…
Bữa trưa hôm đó quả thật là ăn không biết mùi vị.
May mà sau khi Yến Ân nói xong câu đó, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, y cũng không nói gì thêm.
Điều này giúp nàng không hoàn toàn rơi vào cảnh mất sạch mặt mũi.
Ý định muốn ám chỉ chuyện hòa ly vì thế mà tạm thời bị hoãn lại.
Cũng vì sự ngượng ngùng này, trong vài ngày tới, nàng thậm chí không dám đến tìm chị Dương để hỏi thăm tin tức.
Nhưng đến chiều hôm sau, khi gần tối, nàng lại thấy một người lảng vảng trước cửa.
Người đó mặc áo dài xám tro, đôi mắt nhỏ dài toát lên vẻ láu lỉnh.
Chức Vụ ngẩng lên nhìn kỹ, nhận ra đó chính là Triệu lang trung.
Triệu lang trung tỏ vẻ ngạc nhiên khi gặp nàng.
“Không ngờ lại gặp được cô nương ở đây.”
Thấy vẻ gấp gáp của ông ta, nàng tiến lên hỏi, mới biết rằng chị Dương bị trật chân trên đường.
Triệu lang trung nói: “Trời sắp tối rồi, đường cũng vắng vẻ…”
Triệu lang trung có một chân bị tật, còn chồng nàng thì cũng không tiện đi lại.
Chỉ có Chức Vụ là lành lặn, nhưng nàng cũng không thể cõng nổi chị Dương.
Chị Dương bị trật chân ở khu vực sau núi.
Mùa xuân vừa mới đến, thú hoang ở khu vực ấy ngày càng nhiều, việc để chị Dương một mình ở đó rất không an toàn.
Càng kéo dài thời gian, nguy hiểm càng tăng.
Triệu lang trung liền bảo Yến Ân đi cùng ông ta qua đó, ít nhất có hai người đàn ông sẽ đảm bảo chị Dương không bị thú hoang làm hại.
Còn Chức Vụ, với đôi chân nhanh nhẹn hơn hẳn hai người họ, không chần chừ mà lập tức chạy đi tìm người giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro