Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 44
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Gió hôm nay khá mạnh, cỏ dại bị gió thổi gập xuống, khó có thể che giấu một người lớn. Nhưng nếu hai đứa trẻ rúc sát vào nhau, vẫn có thể ẩn nấp tạm được.
Chức Vụ đến gần song thiếu niên vẫn chưa phát hiện ra nàng. Cậu nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt lộ rõ vẻ quật cường như một chú chó con ngang bướng. Còn bé gái trong vòng tay cậu, đôi mắt to tròn đen nhánh ngây thơ, hoàn toàn vô tri vô giác trước hiểm nguy. Hai đứa trẻ có vẻ là một đôi anh em.
Cậu anh mệt đến đổ mồ hôi, gầy nhẳng, thân hình gồng lên vì căng thẳng. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cơ thể thiếu niên run lên vì sợ hãi.
Trong khi đó, cô em bé bỏng được anh cưng chiều, da dẻ trắng nõn, mềm mại, ăn mặc chỉnh tề với chiếc áo vải tinh xảo, tóc cột nơ đỏ, dáng vẻ đáng yêu. Nhìn cô bé, người ta có thể biết được bé là một đứa trẻ được chăm chút kỹ lưỡng trong gia đình dù nghèo khó.
Lũ thổ phỉ quay lại, đuổi theo dấu vết của đôi anh em này.
“Vừa rồi tao thấy hai đứa nhãi đó chạy về hướng này…”
Giọng nói tức tối, nặng nề vì mệt nhọc của một tên thổ phỉ vang lên, ngập tràn sự giận dữ.
Trong những câu trao đổi, bọn chúng vô tình tiết lộ rằng thiếu niên kia đã cả gan chống trả và làm bị thương một người trong số chúng.
Thậm chí, một tên còn kể về cô bé con với đôi má phúng phính trắng mịn màng, nói rằng nó thèm khát thịt của bé, rằng có thể sẽ nướng một cánh tay, hấp chín một cái chân, vì thịt đứa bé mũm mĩm này có lẽ còn mềm hơn cả đứa trẻ trước đây.
Nghe vậy, Chức Vụ nín thở, mặt tái đi vì kinh hãi..
Thiếu niên ôm chặt cô em nhỏ trong lòng, mồ hôi toát ra như mưa, người run rẩy. Còn cô bé thì ngây thơ, nhìn chằm chằm Chức Vụ qua vòng tay anh mình, đôi mắt to tròn đầy tò mò. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé vẫn nắm chặt một bông hoa dại.
Lũ thổ phỉ càng lúc càng tiến gần. Bình thường, chúng sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ nơi hoang vắng này có người.
Nhưng hôm nay, chúng đang đuổi theo dấu vết của thiếu niên, và chúng sẽ phát hiện ra đôi anh em này trước tiên.
Một khi đã phát hiện, bọn chúng sẽ bắt đôi trẻ đem về làm chiến lợi phẩm, chẳng còn để tâm đến bất cứ gì phía trước.
Thậm chí—
Chức Vụ có thể đoán rằng trước khi lũ thổ phỉ đến gần, thiếu niên sẽ không chịu nổi áp lực, ôm em bỏ chạy, mong có thể tạo cơ hội thoát thân cuối cùng.
Khi ấy, lũ thổ phỉ chắc chắn sẽ như đàn sói săn mồi, dễ dàng xé tan cổ họng của đôi anh em yếu ớt, kéo chúng về sào huyệt.
Chức Vụ đứng lặng tại chỗ, vừa rời khỏi Yến Ân và lấy trộm ống tín hiệu của y một cách không mấy lương thiện, giờ lại như đối diện với một thử thách khác.
Sự sống chết của người xung quanh, dù là gì, vốn đã được sách viết sẵn từ trước.
Cho dù đôi anh em có bị bọn thổ phỉ bắt, thì cũng chẳng liên quan gì đến Chức Vụ.
Nhưng cô bé vẫn không hay biết nguy hiểm đang kề cận. Cô bé ngọ nguậy chân tay, vui vẻ vẫy vẫy bông hoa dại trong tay, dường như thấy khó chịu vì bị anh ôm chặt quá.
Lúc này, sự ngây thơ của trẻ nhỏ đã bộc lộ sự bất lợi. Cô bé khẽ vùng vẫy, không thoát ra được vòng tay anh trai, bèn bặm môi định khóc.
Đây là cơ hội thuận lợi cho Chức Vụ.
Chỉ cần cô bé khóc, đôi anh em sẽ bị lộ, sau đó bọn thổ phỉ sẽ đưa chúng đi. Khi ấy, nàng có thể an toàn rời đi mà chẳng lo bị phát hiện.
Thiếu niên cũng ý thức được tình cảnh tuyệt vọng của mình. Trong áp lực khủng khiếp, ánh mắt cậu dần trở nên bình tĩnh.
Người ta chỉ thực sự phơi bày bản chất khi không còn đường lựa chọn.
Lúc này đây, cậu có thể ném em mình ra để thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ.
Nếu làm vậy, ít ra cậu vẫn còn một cơ hội sống sót.
Nhưng nếu không làm, cả hai sẽ chết.
Giữa lựa chọn hy sinh một người và để cả hai cùng chết, cậu thiếu niên kiên quyết trói em gái vào người mình bằng một mảnh vải, quyết không để em rời xa.
Chức Vụ đến gần song thiếu niên vẫn chưa phát hiện ra nàng. Cậu nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt lộ rõ vẻ quật cường như một chú chó con ngang bướng. Còn bé gái trong vòng tay cậu, đôi mắt to tròn đen nhánh ngây thơ, hoàn toàn vô tri vô giác trước hiểm nguy. Hai đứa trẻ có vẻ là một đôi anh em.
Cậu anh mệt đến đổ mồ hôi, gầy nhẳng, thân hình gồng lên vì căng thẳng. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cơ thể thiếu niên run lên vì sợ hãi.
Trong khi đó, cô em bé bỏng được anh cưng chiều, da dẻ trắng nõn, mềm mại, ăn mặc chỉnh tề với chiếc áo vải tinh xảo, tóc cột nơ đỏ, dáng vẻ đáng yêu. Nhìn cô bé, người ta có thể biết được bé là một đứa trẻ được chăm chút kỹ lưỡng trong gia đình dù nghèo khó.
Lũ thổ phỉ quay lại, đuổi theo dấu vết của đôi anh em này.
“Vừa rồi tao thấy hai đứa nhãi đó chạy về hướng này…”
Giọng nói tức tối, nặng nề vì mệt nhọc của một tên thổ phỉ vang lên, ngập tràn sự giận dữ.
Trong những câu trao đổi, bọn chúng vô tình tiết lộ rằng thiếu niên kia đã cả gan chống trả và làm bị thương một người trong số chúng.
Thậm chí, một tên còn kể về cô bé con với đôi má phúng phính trắng mịn màng, nói rằng nó thèm khát thịt của bé, rằng có thể sẽ nướng một cánh tay, hấp chín một cái chân, vì thịt đứa bé mũm mĩm này có lẽ còn mềm hơn cả đứa trẻ trước đây.
Nghe vậy, Chức Vụ nín thở, mặt tái đi vì kinh hãi..
Thiếu niên ôm chặt cô em nhỏ trong lòng, mồ hôi toát ra như mưa, người run rẩy. Còn cô bé thì ngây thơ, nhìn chằm chằm Chức Vụ qua vòng tay anh mình, đôi mắt to tròn đầy tò mò. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé vẫn nắm chặt một bông hoa dại.
Lũ thổ phỉ càng lúc càng tiến gần. Bình thường, chúng sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ nơi hoang vắng này có người.
Nhưng hôm nay, chúng đang đuổi theo dấu vết của thiếu niên, và chúng sẽ phát hiện ra đôi anh em này trước tiên.
Một khi đã phát hiện, bọn chúng sẽ bắt đôi trẻ đem về làm chiến lợi phẩm, chẳng còn để tâm đến bất cứ gì phía trước.
Thậm chí—
Chức Vụ có thể đoán rằng trước khi lũ thổ phỉ đến gần, thiếu niên sẽ không chịu nổi áp lực, ôm em bỏ chạy, mong có thể tạo cơ hội thoát thân cuối cùng.
Khi ấy, lũ thổ phỉ chắc chắn sẽ như đàn sói săn mồi, dễ dàng xé tan cổ họng của đôi anh em yếu ớt, kéo chúng về sào huyệt.
Chức Vụ đứng lặng tại chỗ, vừa rời khỏi Yến Ân và lấy trộm ống tín hiệu của y một cách không mấy lương thiện, giờ lại như đối diện với một thử thách khác.
Sự sống chết của người xung quanh, dù là gì, vốn đã được sách viết sẵn từ trước.
Cho dù đôi anh em có bị bọn thổ phỉ bắt, thì cũng chẳng liên quan gì đến Chức Vụ.
Nhưng cô bé vẫn không hay biết nguy hiểm đang kề cận. Cô bé ngọ nguậy chân tay, vui vẻ vẫy vẫy bông hoa dại trong tay, dường như thấy khó chịu vì bị anh ôm chặt quá.
Lúc này, sự ngây thơ của trẻ nhỏ đã bộc lộ sự bất lợi. Cô bé khẽ vùng vẫy, không thoát ra được vòng tay anh trai, bèn bặm môi định khóc.
Đây là cơ hội thuận lợi cho Chức Vụ.
Chỉ cần cô bé khóc, đôi anh em sẽ bị lộ, sau đó bọn thổ phỉ sẽ đưa chúng đi. Khi ấy, nàng có thể an toàn rời đi mà chẳng lo bị phát hiện.
Thiếu niên cũng ý thức được tình cảnh tuyệt vọng của mình. Trong áp lực khủng khiếp, ánh mắt cậu dần trở nên bình tĩnh.
Người ta chỉ thực sự phơi bày bản chất khi không còn đường lựa chọn.
Lúc này đây, cậu có thể ném em mình ra để thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ.
Nếu làm vậy, ít ra cậu vẫn còn một cơ hội sống sót.
Nhưng nếu không làm, cả hai sẽ chết.
Giữa lựa chọn hy sinh một người và để cả hai cùng chết, cậu thiếu niên kiên quyết trói em gái vào người mình bằng một mảnh vải, quyết không để em rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro