Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 45
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Khi cậu nhìn chằm chằm vào đám thổ phỉ, siết chặt nắm tay, chuẩn bị liều mạng chạy theo hướng khác, một bàn tay mềm mại đặt lên vai cậu.
Cậu mở to mắt, ngẩng lên nhìn một cô gái trẻ tuổi.
Bàn tay của nàng thật mềm mại, thật ấm áp.
Tuy sức không lớn, nhưng mang lại cho cậu cảm giác an ủi trong khoảnh khắc chênh vênh giữa sống và chết.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng đè vai cậu xuống, khiến cậu không thể đứng dậy.
Chức Vụ hít một hơi sâu, chậm rãi bước ra khỏi nơi ẩn nấp sau tảng đá.
Nàng chủ động ra mặt, khiến thiếu niên kinh ngạc trợn mắt.
Ngay cả bọn thổ phỉ cũng dừng lại trong thoáng ngỡ ngàng.
Chức Vụ không rõ nếu rơi vào tình cảnh chọn lựa giữa cái chết của mình và cái chết của đôi trẻ này, nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Hiện tại, Chức Vụ có thân phận là con gái thừa tướng, một địa vị quý giá mà trong mắt bọn thổ phỉ, nàng chẳng khác nào một con mồi béo bở không dễ gặp. Đối với chúng, dân thường dù có vét sạch tài sản cũng khó mà sánh nổi với một mảnh vụn rơi ra từ ngón tay nhà quan. Chúng sẽ không dại mà làm tổn hại đến nàng, bỏ qua cơ hội đòi tiền chuộc hậu hĩnh.
Nếu Chức Vụ bị bắt, cùng lắm chỉ là “người thân” mà nàng chưa từng gặp mặt sẽ phải tiêu tốn tiền bạc. Nhưng nếu hai đứa trẻ kia bị bắt, kết cục của chúng e rằng sẽ quá thảm khốc…
Ngay lúc Chức Vụ chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình, thì bất ngờ có tiếng hét lớn từ phía đối diện:
"Chính là cô ta, cô ta có liên quan đến vụ án của thái tử!"
Một tên dân thôn bị bắt không biết nghe phong phanh thế nào mà biết rằng tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ có mối hiềm khích với thái tử. Gã lập tức lấy lòng nịnh nọt, kể hết mọi tin tức liên quan đến thái tử từng diễn ra trong thôn.
Đám thổ phỉ vốn cười cợt, bỡn cợt, giờ mặt mày trở nên lạnh lùng, nghiêm túc khi nghe nhắc đến vụ việc liên quan đến thái tử và thủ lĩnh của chúng.
…
Đối với Chức Vụ, bị thổ phỉ bắt giữ cũng không phải điều gì quá nhục nhã. Nhưng việc bị bắt cùng với Yến Ân, hơn nữa còn nhốt chung trong một căn phòng mới là điều khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Nàng biết Yến Ân là người thông minh. Đừng nói là họ chỉ là một cặp vợ chồng giả tạo, dù cho có là vợ chồng thật sự, lời nói lúc trước nàng đã ẩn ý muốn bỏ rơi y, làm sao y không nhận ra? Chỉ nghĩ đến việc trùng phùng trong hoàn cảnh ngượng ngùng này, nàng cũng cảm thấy tình thế thật khó xử.
Chưa kịp nghĩ ra cách nào để mở lời, thì từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, bước vào. Cánh tay gã vạm vỡ, đầy cơ bắp, khiến đám thuộc hạ phải dè chừng khi nhắc đến gã, cho thấy chắc chắn đây là thủ lĩnh bọn thổ phỉ.
Thế nhưng, gã tuy có thân hình to lớn, lại bị mù một mắt, là một kẻ "độc nhãn" chính hiệu.
Vừa vào phòng, người đàn ông độc nhãn này lại mở lời một cách bất ngờ ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ dữ tợn của mình.
Gã đưa mắt nhìn cặp nam nữ trước mặt, rồi từ tốn hỏi: "Nghe nói trong thôn của các người từng xuất hiện thái tử? Ta vốn rất căm ghét những gì liên quan đến thái tử, nhưng các người yên tâm, ta không phải kẻ dã man không biết đạo lý." Gã nhẹ nhàng đặt thanh đao lên bàn, chậm rãi nói tiếp: "Ta và các người sẽ kể chuyện cho nhau nghe. Nếu các người kể chuyện khiến ta hài lòng, ta sẽ thả các người đi an toàn.”
Trước khi đến đây, gã đã vào hai căn phòng khác, nghe xong hai câu chuyện. Máu còn vương trên mũi đao chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Độc Nhãn mở tấm vải, bắt đầu lau chùi những vệt máu trên lưỡi đao, vừa làm vừa kể: "Ta bắt đầu trước nhé. Con mắt này của ta, là 13 năm trước bị thái tử Yến Ân chọc mù.”
Khi bốn chữ “Thái tử Yến Ân” được thốt ra bằng giọng điệu đầy căm hờn, Chức Vụ bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cậu mở to mắt, ngẩng lên nhìn một cô gái trẻ tuổi.
Bàn tay của nàng thật mềm mại, thật ấm áp.
Tuy sức không lớn, nhưng mang lại cho cậu cảm giác an ủi trong khoảnh khắc chênh vênh giữa sống và chết.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng đè vai cậu xuống, khiến cậu không thể đứng dậy.
Chức Vụ hít một hơi sâu, chậm rãi bước ra khỏi nơi ẩn nấp sau tảng đá.
Nàng chủ động ra mặt, khiến thiếu niên kinh ngạc trợn mắt.
Ngay cả bọn thổ phỉ cũng dừng lại trong thoáng ngỡ ngàng.
Chức Vụ không rõ nếu rơi vào tình cảnh chọn lựa giữa cái chết của mình và cái chết của đôi trẻ này, nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Hiện tại, Chức Vụ có thân phận là con gái thừa tướng, một địa vị quý giá mà trong mắt bọn thổ phỉ, nàng chẳng khác nào một con mồi béo bở không dễ gặp. Đối với chúng, dân thường dù có vét sạch tài sản cũng khó mà sánh nổi với một mảnh vụn rơi ra từ ngón tay nhà quan. Chúng sẽ không dại mà làm tổn hại đến nàng, bỏ qua cơ hội đòi tiền chuộc hậu hĩnh.
Nếu Chức Vụ bị bắt, cùng lắm chỉ là “người thân” mà nàng chưa từng gặp mặt sẽ phải tiêu tốn tiền bạc. Nhưng nếu hai đứa trẻ kia bị bắt, kết cục của chúng e rằng sẽ quá thảm khốc…
Ngay lúc Chức Vụ chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình, thì bất ngờ có tiếng hét lớn từ phía đối diện:
"Chính là cô ta, cô ta có liên quan đến vụ án của thái tử!"
Một tên dân thôn bị bắt không biết nghe phong phanh thế nào mà biết rằng tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ có mối hiềm khích với thái tử. Gã lập tức lấy lòng nịnh nọt, kể hết mọi tin tức liên quan đến thái tử từng diễn ra trong thôn.
Đám thổ phỉ vốn cười cợt, bỡn cợt, giờ mặt mày trở nên lạnh lùng, nghiêm túc khi nghe nhắc đến vụ việc liên quan đến thái tử và thủ lĩnh của chúng.
…
Đối với Chức Vụ, bị thổ phỉ bắt giữ cũng không phải điều gì quá nhục nhã. Nhưng việc bị bắt cùng với Yến Ân, hơn nữa còn nhốt chung trong một căn phòng mới là điều khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Nàng biết Yến Ân là người thông minh. Đừng nói là họ chỉ là một cặp vợ chồng giả tạo, dù cho có là vợ chồng thật sự, lời nói lúc trước nàng đã ẩn ý muốn bỏ rơi y, làm sao y không nhận ra? Chỉ nghĩ đến việc trùng phùng trong hoàn cảnh ngượng ngùng này, nàng cũng cảm thấy tình thế thật khó xử.
Chưa kịp nghĩ ra cách nào để mở lời, thì từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, bước vào. Cánh tay gã vạm vỡ, đầy cơ bắp, khiến đám thuộc hạ phải dè chừng khi nhắc đến gã, cho thấy chắc chắn đây là thủ lĩnh bọn thổ phỉ.
Thế nhưng, gã tuy có thân hình to lớn, lại bị mù một mắt, là một kẻ "độc nhãn" chính hiệu.
Vừa vào phòng, người đàn ông độc nhãn này lại mở lời một cách bất ngờ ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ dữ tợn của mình.
Gã đưa mắt nhìn cặp nam nữ trước mặt, rồi từ tốn hỏi: "Nghe nói trong thôn của các người từng xuất hiện thái tử? Ta vốn rất căm ghét những gì liên quan đến thái tử, nhưng các người yên tâm, ta không phải kẻ dã man không biết đạo lý." Gã nhẹ nhàng đặt thanh đao lên bàn, chậm rãi nói tiếp: "Ta và các người sẽ kể chuyện cho nhau nghe. Nếu các người kể chuyện khiến ta hài lòng, ta sẽ thả các người đi an toàn.”
Trước khi đến đây, gã đã vào hai căn phòng khác, nghe xong hai câu chuyện. Máu còn vương trên mũi đao chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Độc Nhãn mở tấm vải, bắt đầu lau chùi những vệt máu trên lưỡi đao, vừa làm vừa kể: "Ta bắt đầu trước nhé. Con mắt này của ta, là 13 năm trước bị thái tử Yến Ân chọc mù.”
Khi bốn chữ “Thái tử Yến Ân” được thốt ra bằng giọng điệu đầy căm hờn, Chức Vụ bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro