Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
. Cho Anh Làm?
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Tần Từ cúp máy, ánh mắt dõi theo hình ảnh của người đàn ông dưới gốc cây hoa hòe ở xa xa. Người đàn ông cũng đang nhìn về phía cô.
Mắt cô phiếm nước mắt, vội vàng quay lưng đi, lau lau đôi mắt đỏ hoe, trong lòng ướt át nhạy cảm đến rối tinh rối mù
Xung quanh toàn là người, cô không muốn ai nhìn thấy phần yếu đuối này của mình.
Cô hít sâu, tiến về phía trước hai bước, cúi người đặt điện thoại vào góc dưới bục chủ tịch. Cô tận dụng cơ hội này để chớp mắt mạnh, kiểm soát cảm xúc tiêu cực của mình.
Xong.
Cô ôm một quả bóng màu đỏ trong tay, cười một nụ cười tỏa nắng, mi mắt cong cong, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bày ra tinh thần như đang sẵn sàng cho một khởi đầu đầy năng lượng. Bất ngờ, cô chạm vào ánh mắt ấm áp của một đôi con ngươi.
Cô sửng sốt không rõ nguyên do
Người đàn ông đó mỉm cười thân thiện với cô, có lẽ sợ làm cô ngại nên đã dời ánh mắt ra khỏi người cô.
Tần Từ thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, hiệu trưởng đang đứng trên bục giảng, phát biểu đầy nhiệt huyết, chào mừng các vị khách đến từ xa và nói các nội dung tương tự.
Dưới sân, ánh mắt của hàng nghìn người tựa như đống lửa tập trung về người đàn ông, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm, toàn bộ sân vận động sôi nổi lên.
"Đạo diễn Khâu đó!! Là đạo diễn Khâu đó!! Quá khí chất!"
"Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh, hồi trẻ chắc chắn là một anh chàng điển trai."
"Bộ phim [Em Muốn Làm Bạn Gái Của Anh] do ông ấy đạo diễn quá tuyệt vời... khiến tôi vừa khóc vừa cười..."
"Tên phim là ‘Em Là Bạn Gái Của Anh’ chứ! Tôi cũng đã xem! Lúc đó còn thắc mắc tại sao vé xem phim lại đặc biệt ghi là 'tự mang theo khăn giấy'... Phần kết thúc thực sự là ngoài dự đoán của mọi người..."
Phía sau, tiếng bàn tán phấn khích dâng lên như cơn sóng, không ngớt.
Đội hình của lớp 5 đang xếp dưới bục chủ tịch, trên bục cao có vài người đàn ông ăn mặc phong cách. Hiệu trưởng đang phấn khởi đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên cao lớn.
Đó chính là Khâu Lập Vĩ.
Ông khoảng đầu 40, ăn mặc rất có gu, đang đeo một đôi kính văn nhã khung mắt kính vàng. Khóe miệng treo một nụ cười nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã, nhìn qua còn có vẻ trẻ hơn tuổi thực vài tuổi.
Tần Từ chưa bao giờ xem bất kỳ bộ phim nào do ông đạo diễn, nhưng ông nổi tiếng và được rất nhiều người biết đến, đồng thời cũng rất khiêm tốn.
Nghe nói, trước đây khi ông phát triển ở nước ngoài, ông có vẻ như đã quay một bộ phim điện ảnh người lớn, giành được nhiều giải thưởng lớn. Đây từng là tin tức nóng được tìm kiếm nhiều nhất trên hot search hơn mười năm trước, gây ra nhiều xôn xao.
Khi trường học nhận được thông tin rằng đạo diễn Khâu Lập Vĩ muốn tìm kiếm nữ diễn viên từ học sinh, ban lãnh đạo trường gấp rút tổ chức một cuộc họp khẩn. Họ yêu cầu các giáo viên dạy thể dục từ các lớp chọn lại người dẫn biểu diễn. Cậu nam sinh ban đầu của lớp 5 bị thay thế vào phút chót, Tần Từ không trâu bắt chó đi cày, mơ màng được chọn.
Để tham gia vai diễn nữ chính trong một bộ phim truyền hình học đường, nhân vật này lại có thân phận là người dẫn biểu diễn, vì thế, người diễn viên cần có vóc dáng đẹp, khuôn mặt dễ thương, nền tảng vũ đạo cũng phải tốt.
Tần Từ đáp ứng đủ mọi yêu cầu, vì thế cô được chọn vào đội biểu diễn, đã được huấn luyện một điệu nhảy sôi động một tháng.
Dù cảm thấy không được khỏe, Tần Từ vẫn diễn xuất tự nhiên, nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt cô. Dù tổng thể không phải là một màn trình diễn xuất sắc, nhưng cô đã làm đúng những gì cần làm: Nên xoay thì xoay, nên mềm mại thì mềm mại, có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đội hình cuối cùng cũng được giải tán.
Cô nhanh chóng nhặt điện thoại lên, nhanh như chớp chui qua đám đông đúc để chạy về phía Lục Tranh.
"Chậm lại một chút." Lục Tranh nhíu mày, lấy ra một tờ giấy ăn để lau những giọt mồ hôi trên má cô: "Lỗ mãng hấp tấp."
Động tác không chút để ý, lại tràn đầy yêu thương.
Tần Từ mỉm cười với anh: "Anh trai, sao anh đến đây?"
Lục Tranh đưa cho cô một chai nước, cúi đầu nhìn cô. Dưới đáy đôi mắt đen tuyền của anh, có những gợn sóng rất nhỏ: "Nhớ em."
Tần Từ nhấp nhấp đôi môi khô cằn, tim nhảy lên một cái, tự động nắm lấy cánh tay của Lục Tranh.
Lục Tranh yên lặng nhìn cô.
Tần Từ đưa ra một quyết định quan trọng: "Anh trai, anh dẫn em trốn học đi!"
Lục Tranh bỗng dưng cười.
Ánh mắt anh sâu thẳm: "Cục cưng à, sáng nay anh đã xin phép nghỉ học cho em, nhưng em không chịu, giờ lại chạy đến tìm anh để trốn học, em đùa à?"
Tần Từ không nói lời nào, cảm thấy có lỗi cúi đầu xuống.
Lục Tranh biết cô có chuyện, nhìn thấy phản ứng của cô, anh cũng không trêu chọc cô nữa. Anh ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô về phía mình. Tần Từ bất ngờ không kịp phòng ngừa, thân thể cô đập thẳng vào lồng ngực của anh.
"Đi thôi, một cuộc đời không trốn học là một cuộc đời không trọn vẹn." Lục Tranh nắm tay cô và dắt cô ra khỏi đó: "Vấn đề là, muốn đi đâu?"
Xung quanh có bạn học dừng lại, ánh mắt họ chăm chú nhìn về phía cặp đôi đầy ý vị này.
Mặt Tần Từ đỏ như máu, cô cảm thấy rối rắm, cắn nhẹ môi, nói: "Rạp chiếu phim Thanh Chanh?"
Rạp chiếu phim tư nhân à?
Lục Tranh nhướng đôi lông mày lên, khó hiểu.
“Đi chỗ đó làm gì?” Anh không nhanh không chậm mà đi tới, nhân lúc không có ai, anh đột nhiên ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực chiếu lên má cô, tiếng nói lười biếng có chút mê người: “Cho anh làm huyệt nhỏ?”
Tần Từ dâm đến hoảng, như lại về tới đêm qua, cả phòng đều là tiếng vang thân thể va chạm, tiếng nước sữa hòa với nhau.
“……” Tần Từ không biết nên nói chút cái gì, cô cúi đầu xuống càng thấp, nghĩ rồi lại nghĩ, không muốn giả bộ hồ đồ, dứt khoát cảm thấy thẹn gật gật đầu, “…… Được.”
Mắt cô phiếm nước mắt, vội vàng quay lưng đi, lau lau đôi mắt đỏ hoe, trong lòng ướt át nhạy cảm đến rối tinh rối mù
Xung quanh toàn là người, cô không muốn ai nhìn thấy phần yếu đuối này của mình.
Cô hít sâu, tiến về phía trước hai bước, cúi người đặt điện thoại vào góc dưới bục chủ tịch. Cô tận dụng cơ hội này để chớp mắt mạnh, kiểm soát cảm xúc tiêu cực của mình.
Xong.
Cô ôm một quả bóng màu đỏ trong tay, cười một nụ cười tỏa nắng, mi mắt cong cong, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bày ra tinh thần như đang sẵn sàng cho một khởi đầu đầy năng lượng. Bất ngờ, cô chạm vào ánh mắt ấm áp của một đôi con ngươi.
Cô sửng sốt không rõ nguyên do
Người đàn ông đó mỉm cười thân thiện với cô, có lẽ sợ làm cô ngại nên đã dời ánh mắt ra khỏi người cô.
Tần Từ thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, hiệu trưởng đang đứng trên bục giảng, phát biểu đầy nhiệt huyết, chào mừng các vị khách đến từ xa và nói các nội dung tương tự.
Dưới sân, ánh mắt của hàng nghìn người tựa như đống lửa tập trung về người đàn ông, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm, toàn bộ sân vận động sôi nổi lên.
"Đạo diễn Khâu đó!! Là đạo diễn Khâu đó!! Quá khí chất!"
"Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh, hồi trẻ chắc chắn là một anh chàng điển trai."
"Bộ phim [Em Muốn Làm Bạn Gái Của Anh] do ông ấy đạo diễn quá tuyệt vời... khiến tôi vừa khóc vừa cười..."
"Tên phim là ‘Em Là Bạn Gái Của Anh’ chứ! Tôi cũng đã xem! Lúc đó còn thắc mắc tại sao vé xem phim lại đặc biệt ghi là 'tự mang theo khăn giấy'... Phần kết thúc thực sự là ngoài dự đoán của mọi người..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau, tiếng bàn tán phấn khích dâng lên như cơn sóng, không ngớt.
Đội hình của lớp 5 đang xếp dưới bục chủ tịch, trên bục cao có vài người đàn ông ăn mặc phong cách. Hiệu trưởng đang phấn khởi đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên cao lớn.
Đó chính là Khâu Lập Vĩ.
Ông khoảng đầu 40, ăn mặc rất có gu, đang đeo một đôi kính văn nhã khung mắt kính vàng. Khóe miệng treo một nụ cười nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã, nhìn qua còn có vẻ trẻ hơn tuổi thực vài tuổi.
Tần Từ chưa bao giờ xem bất kỳ bộ phim nào do ông đạo diễn, nhưng ông nổi tiếng và được rất nhiều người biết đến, đồng thời cũng rất khiêm tốn.
Nghe nói, trước đây khi ông phát triển ở nước ngoài, ông có vẻ như đã quay một bộ phim điện ảnh người lớn, giành được nhiều giải thưởng lớn. Đây từng là tin tức nóng được tìm kiếm nhiều nhất trên hot search hơn mười năm trước, gây ra nhiều xôn xao.
Khi trường học nhận được thông tin rằng đạo diễn Khâu Lập Vĩ muốn tìm kiếm nữ diễn viên từ học sinh, ban lãnh đạo trường gấp rút tổ chức một cuộc họp khẩn. Họ yêu cầu các giáo viên dạy thể dục từ các lớp chọn lại người dẫn biểu diễn. Cậu nam sinh ban đầu của lớp 5 bị thay thế vào phút chót, Tần Từ không trâu bắt chó đi cày, mơ màng được chọn.
Để tham gia vai diễn nữ chính trong một bộ phim truyền hình học đường, nhân vật này lại có thân phận là người dẫn biểu diễn, vì thế, người diễn viên cần có vóc dáng đẹp, khuôn mặt dễ thương, nền tảng vũ đạo cũng phải tốt.
Tần Từ đáp ứng đủ mọi yêu cầu, vì thế cô được chọn vào đội biểu diễn, đã được huấn luyện một điệu nhảy sôi động một tháng.
Dù cảm thấy không được khỏe, Tần Từ vẫn diễn xuất tự nhiên, nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt cô. Dù tổng thể không phải là một màn trình diễn xuất sắc, nhưng cô đã làm đúng những gì cần làm: Nên xoay thì xoay, nên mềm mại thì mềm mại, có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đội hình cuối cùng cũng được giải tán.
Cô nhanh chóng nhặt điện thoại lên, nhanh như chớp chui qua đám đông đúc để chạy về phía Lục Tranh.
"Chậm lại một chút." Lục Tranh nhíu mày, lấy ra một tờ giấy ăn để lau những giọt mồ hôi trên má cô: "Lỗ mãng hấp tấp."
Động tác không chút để ý, lại tràn đầy yêu thương.
Tần Từ mỉm cười với anh: "Anh trai, sao anh đến đây?"
Lục Tranh đưa cho cô một chai nước, cúi đầu nhìn cô. Dưới đáy đôi mắt đen tuyền của anh, có những gợn sóng rất nhỏ: "Nhớ em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Từ nhấp nhấp đôi môi khô cằn, tim nhảy lên một cái, tự động nắm lấy cánh tay của Lục Tranh.
Lục Tranh yên lặng nhìn cô.
Tần Từ đưa ra một quyết định quan trọng: "Anh trai, anh dẫn em trốn học đi!"
Lục Tranh bỗng dưng cười.
Ánh mắt anh sâu thẳm: "Cục cưng à, sáng nay anh đã xin phép nghỉ học cho em, nhưng em không chịu, giờ lại chạy đến tìm anh để trốn học, em đùa à?"
Tần Từ không nói lời nào, cảm thấy có lỗi cúi đầu xuống.
Lục Tranh biết cô có chuyện, nhìn thấy phản ứng của cô, anh cũng không trêu chọc cô nữa. Anh ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô về phía mình. Tần Từ bất ngờ không kịp phòng ngừa, thân thể cô đập thẳng vào lồng ngực của anh.
"Đi thôi, một cuộc đời không trốn học là một cuộc đời không trọn vẹn." Lục Tranh nắm tay cô và dắt cô ra khỏi đó: "Vấn đề là, muốn đi đâu?"
Xung quanh có bạn học dừng lại, ánh mắt họ chăm chú nhìn về phía cặp đôi đầy ý vị này.
Mặt Tần Từ đỏ như máu, cô cảm thấy rối rắm, cắn nhẹ môi, nói: "Rạp chiếu phim Thanh Chanh?"
Rạp chiếu phim tư nhân à?
Lục Tranh nhướng đôi lông mày lên, khó hiểu.
“Đi chỗ đó làm gì?” Anh không nhanh không chậm mà đi tới, nhân lúc không có ai, anh đột nhiên ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực chiếu lên má cô, tiếng nói lười biếng có chút mê người: “Cho anh làm huyệt nhỏ?”
Tần Từ dâm đến hoảng, như lại về tới đêm qua, cả phòng đều là tiếng vang thân thể va chạm, tiếng nước sữa hòa với nhau.
“……” Tần Từ không biết nên nói chút cái gì, cô cúi đầu xuống càng thấp, nghĩ rồi lại nghĩ, không muốn giả bộ hồ đồ, dứt khoát cảm thấy thẹn gật gật đầu, “…… Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro