Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
. Tim Cô Đập Thình Thịch Như Muốn Nhảy Ra Khỏi Lồng Ngực
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Nghe thấy giọng nói của Lục Tranh, lý trí của Tần Từ lại nhanh chóng quay trở lại, tâm trí hỗn độn của cô cũng trở nên bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Anh trai cô luôn luôn bảo vệ cô. Nếu anh biết cô đã bị sàm sỡ, phát hiện cô đã phải chịu những tổn thương đó, với tính cách của anh, anh nhất định sẽ tìm đến Quách Minh Huy, sẽ đánh nhau với cậu ta.
Cô không muốn anh trai của mình phải lo lắng cho cô, cũng không muốn anh bị thương.
Vì vậy, cô không thể để Lục Tranh biết chuyện này.
Cô cố gắng kìm nén tiếng nói nghẹn ngào, cả buổi không nói ra được chữ nào.
"Ai vậy??" Giọng nói ở phía bên kia trở nên lạnh lùng, hỏi lại lần nữa.
Yết hầu Tần Từ trở nên khô căng, cô giật giật môi nhưng lại không đáp.
Cô quyết định đứt khoát, cắt ngang cuộc gọi và xóa ký ức cuộc gọi đó.
Dù nhỏ nhưng nhà bảo vệ ở cổng đông của Đại học A có đầy đủ mọi thứ.
Cô rửa mặt, nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, dùng tay chỉnh lại mái tóc rối bù, buộc lại thành một cái đuôi ngựa, rời khỏi phòng vệ sinh.
Bảo vệ ra hiệu cho cô ngồi xuống, đưa một cốc nước cho cô uống: "Cô bé, anh trai cháu là học sinh khoa nào vậy?"
Tần Từ nhỏ giọng trả lời: "Khoa máy tính."
"Đang học năm mấy?" Bảo vệ nhanh chóng ghi chú vào sổ đăng ký khách viếng thăm.
Tần Từ cảm thấy lưng mình đột nhiên cứng lại, ánh mắt trốn tránh: "Năm hai."
Bảo vệ ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Khoa máy tính không xa, cháu ngồi đợi một chút, khoảng năm phút thôi."
Tần Từ lắc đầu cảm kích: "Chú ạ, anh trai cháu không nhận cuộc gọi, có lẽ anh ấy đang học."
Bảo vệ nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Tần Từ, vành mắt đỏ hồng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cô bé rất lễ phép, ông ta có ấn tượng rất tốt về cô, lại một lần nữa đưa điện thoại cho cô: "Cháu gái, gửi tin nhắn cho anh trai của cháu đi, nói chuyện gấp ra một chút."
Tần Từ vội vàng trả lời: "Không cần nữa, cháu chạy đến đây như thế này cũng hơi quá đáng, trường chúng cháu chỉ còn mười phút nữa là tới giờ ra chơi, cháu là người dẫn dắt vận động, sau giờ học sẽ lại tìm anh ấy."
Nói xong, cô cúi mình chào bảo vệ rồi quay người chạy đi, giống như lúc đến, nhanh chóng biến mất.
Khi Tần Từ trở về lớp, chuông kết thúc tiết học thứ hai vừa mới reo, các học sinh náo nhiệt xếp hàng bên ngoài, do ủy viên thể dục Hứa Tiếu Nhiên tổ chức. Hứa Tiếu Nhiên thấy cô, giúp cô lấy quả bóng màu đỏ bằng nhựa và điện thoại ra khỏi tủ đồ rồi trêu cô: "Tần Từ, anh Huy đâu rồi?"
Hóa ra điện thoại đang ở trong tủ đồ, Tần Từ nhận lại.
Nghe cô ấy nhắc tới người đó, Tần Từ nhíu đôi lông mày lại, sóng gió nổi loạn trong ngực.
"Tần Từ, anh Huy ra mặt bảo vệ cho cậu thật là đàn ông!" Từ Chi Mạn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, tiếp tục thể hiện sự mê mẩn của mình như mọi ngày. Sau khi thể hiện xong, cô ấy như nhớ ra điều gì, sờ sờ trán Tần Từ: "Có đỡ cảm chút nào chưa?"
Sắc mặt Tần Từ nhàn nhạt, không thể nào hứng thú: "Cũng tạm."
Hứa Tiếu Nhiên lại hoàn toàn khác cô, tràn đầy hứng khởi: "Anh Huy cũng thật là, yêu thầm có ích gì, tại sao không thẳng thắn mà tỏ tình đi nhỉ? Tôi đang rất mong chờ được hai người mời đi ăn cơm đây."
Động tác khởi động máy của Tần Từ đột ngột dừng lại..
Trong đám đông, giọng nói to của cả hai cô gái đặc biệt thu hút sự chú ý. Tần Từ rất muốn phớt lờ lời nói của họ, nhưng phát hiện ra cô chẳng thể làm như vậy, tâm trạng cô trở nên rất khó chịu.
Đang nghĩ đến đó, màn hình chính hiển thị ra. Hình nền là tấm ảnh Lục Tranh và cô ở phòng ngủ của phòng làm việc trên lầu lần trước. Đêm qua, cả hai đã thêm dấu vân tay của đối phương vào mật khẩu mở khóa điện thoại, hình nền cũng đã được đổi thành hình chung.
Trong ảnh, ngũ quan Lục Tranh góc cạnh rõ ràng, ánh mắt và lông mày lạnh lùng, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa. Còn cô thì sao, vẻ mặt dại ra, ngây ngốc.
Cô bất giác mỉm cười, theo hai đội nam và nữ được chia ra, cô bước lên sân vận động. Điện thoại đột nhiên rung lên, hiển thị cuộc gọi đến: Anh trai.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vẻ mặt hoảng hốt, Từ Chi Mạn còn vội vàng hơn cô, đẩy đẩy cánh tay cô, kích động nhắc nhở cô: “Tần Từ, là anh cậu kìa, mau nghe, mau nghe!”
Tần Từ ấn nút nghe, giọng nói người đàn ông vừa trống trải vừa xa xôi: “Tiểu Từ, đã xảy ra chuyện gì à?”
Anh trai đã biết cô đi qua đại học A? Không thể nào chứ, rõ ràng cô đã xóa bỏ ký ức cuộc gọi, bảo vệ không thể gọi điện thoại qua truy hỏi…
Chẳng lẽ, là anh trai gọi về xác nhận?
Một tay Tần Từ nắm chặt quần áo trên ngực, ra vẻ trấn định: “Anh trai, hiện tại em đang chơi hội thao, chút nữa gọi điện thoại lại cho anh.”
“Ngẩng đầu, nhìn hướng 11 giờ.”
Như là dự cảm được cái gì, Tần Từ theo quán tính nhìn qua theo lời anh nói.
Thân ảnh cao lớn thon dài đứng lặng ở dưới một cây hoa hòe trên sân thể dục, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cả người anh như rực rỡ lấp lánh.
Mắt Tần Từ nóng lên, tim thịch thịch thịch như sắp nhảy ra ngoài.
“An tâm đi em gái, sau khi kết thúc thì đến chỗ này của anh.” Cách một chút khoảng cách, Lục Tranh chậm rãi phất tay với cô: “Chờ em.”
Anh trai cô luôn luôn bảo vệ cô. Nếu anh biết cô đã bị sàm sỡ, phát hiện cô đã phải chịu những tổn thương đó, với tính cách của anh, anh nhất định sẽ tìm đến Quách Minh Huy, sẽ đánh nhau với cậu ta.
Cô không muốn anh trai của mình phải lo lắng cho cô, cũng không muốn anh bị thương.
Vì vậy, cô không thể để Lục Tranh biết chuyện này.
Cô cố gắng kìm nén tiếng nói nghẹn ngào, cả buổi không nói ra được chữ nào.
"Ai vậy??" Giọng nói ở phía bên kia trở nên lạnh lùng, hỏi lại lần nữa.
Yết hầu Tần Từ trở nên khô căng, cô giật giật môi nhưng lại không đáp.
Cô quyết định đứt khoát, cắt ngang cuộc gọi và xóa ký ức cuộc gọi đó.
Dù nhỏ nhưng nhà bảo vệ ở cổng đông của Đại học A có đầy đủ mọi thứ.
Cô rửa mặt, nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, dùng tay chỉnh lại mái tóc rối bù, buộc lại thành một cái đuôi ngựa, rời khỏi phòng vệ sinh.
Bảo vệ ra hiệu cho cô ngồi xuống, đưa một cốc nước cho cô uống: "Cô bé, anh trai cháu là học sinh khoa nào vậy?"
Tần Từ nhỏ giọng trả lời: "Khoa máy tính."
"Đang học năm mấy?" Bảo vệ nhanh chóng ghi chú vào sổ đăng ký khách viếng thăm.
Tần Từ cảm thấy lưng mình đột nhiên cứng lại, ánh mắt trốn tránh: "Năm hai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo vệ ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Khoa máy tính không xa, cháu ngồi đợi một chút, khoảng năm phút thôi."
Tần Từ lắc đầu cảm kích: "Chú ạ, anh trai cháu không nhận cuộc gọi, có lẽ anh ấy đang học."
Bảo vệ nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Tần Từ, vành mắt đỏ hồng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cô bé rất lễ phép, ông ta có ấn tượng rất tốt về cô, lại một lần nữa đưa điện thoại cho cô: "Cháu gái, gửi tin nhắn cho anh trai của cháu đi, nói chuyện gấp ra một chút."
Tần Từ vội vàng trả lời: "Không cần nữa, cháu chạy đến đây như thế này cũng hơi quá đáng, trường chúng cháu chỉ còn mười phút nữa là tới giờ ra chơi, cháu là người dẫn dắt vận động, sau giờ học sẽ lại tìm anh ấy."
Nói xong, cô cúi mình chào bảo vệ rồi quay người chạy đi, giống như lúc đến, nhanh chóng biến mất.
Khi Tần Từ trở về lớp, chuông kết thúc tiết học thứ hai vừa mới reo, các học sinh náo nhiệt xếp hàng bên ngoài, do ủy viên thể dục Hứa Tiếu Nhiên tổ chức. Hứa Tiếu Nhiên thấy cô, giúp cô lấy quả bóng màu đỏ bằng nhựa và điện thoại ra khỏi tủ đồ rồi trêu cô: "Tần Từ, anh Huy đâu rồi?"
Hóa ra điện thoại đang ở trong tủ đồ, Tần Từ nhận lại.
Nghe cô ấy nhắc tới người đó, Tần Từ nhíu đôi lông mày lại, sóng gió nổi loạn trong ngực.
"Tần Từ, anh Huy ra mặt bảo vệ cho cậu thật là đàn ông!" Từ Chi Mạn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, tiếp tục thể hiện sự mê mẩn của mình như mọi ngày. Sau khi thể hiện xong, cô ấy như nhớ ra điều gì, sờ sờ trán Tần Từ: "Có đỡ cảm chút nào chưa?"
Sắc mặt Tần Từ nhàn nhạt, không thể nào hứng thú: "Cũng tạm."
Hứa Tiếu Nhiên lại hoàn toàn khác cô, tràn đầy hứng khởi: "Anh Huy cũng thật là, yêu thầm có ích gì, tại sao không thẳng thắn mà tỏ tình đi nhỉ? Tôi đang rất mong chờ được hai người mời đi ăn cơm đây."
Động tác khởi động máy của Tần Từ đột ngột dừng lại..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đám đông, giọng nói to của cả hai cô gái đặc biệt thu hút sự chú ý. Tần Từ rất muốn phớt lờ lời nói của họ, nhưng phát hiện ra cô chẳng thể làm như vậy, tâm trạng cô trở nên rất khó chịu.
Đang nghĩ đến đó, màn hình chính hiển thị ra. Hình nền là tấm ảnh Lục Tranh và cô ở phòng ngủ của phòng làm việc trên lầu lần trước. Đêm qua, cả hai đã thêm dấu vân tay của đối phương vào mật khẩu mở khóa điện thoại, hình nền cũng đã được đổi thành hình chung.
Trong ảnh, ngũ quan Lục Tranh góc cạnh rõ ràng, ánh mắt và lông mày lạnh lùng, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa. Còn cô thì sao, vẻ mặt dại ra, ngây ngốc.
Cô bất giác mỉm cười, theo hai đội nam và nữ được chia ra, cô bước lên sân vận động. Điện thoại đột nhiên rung lên, hiển thị cuộc gọi đến: Anh trai.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vẻ mặt hoảng hốt, Từ Chi Mạn còn vội vàng hơn cô, đẩy đẩy cánh tay cô, kích động nhắc nhở cô: “Tần Từ, là anh cậu kìa, mau nghe, mau nghe!”
Tần Từ ấn nút nghe, giọng nói người đàn ông vừa trống trải vừa xa xôi: “Tiểu Từ, đã xảy ra chuyện gì à?”
Anh trai đã biết cô đi qua đại học A? Không thể nào chứ, rõ ràng cô đã xóa bỏ ký ức cuộc gọi, bảo vệ không thể gọi điện thoại qua truy hỏi…
Chẳng lẽ, là anh trai gọi về xác nhận?
Một tay Tần Từ nắm chặt quần áo trên ngực, ra vẻ trấn định: “Anh trai, hiện tại em đang chơi hội thao, chút nữa gọi điện thoại lại cho anh.”
“Ngẩng đầu, nhìn hướng 11 giờ.”
Như là dự cảm được cái gì, Tần Từ theo quán tính nhìn qua theo lời anh nói.
Thân ảnh cao lớn thon dài đứng lặng ở dưới một cây hoa hòe trên sân thể dục, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cả người anh như rực rỡ lấp lánh.
Mắt Tần Từ nóng lên, tim thịch thịch thịch như sắp nhảy ra ngoài.
“An tâm đi em gái, sau khi kết thúc thì đến chỗ này của anh.” Cách một chút khoảng cách, Lục Tranh chậm rãi phất tay với cô: “Chờ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro