Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 35
2024-10-20 14:06:03
Đợi xe lừa ra khỏi cổng thành, Vân Thiền liền nghe thấy nam nhân vẫn luôn im lặng trong tiệm lương thực lên tiếng.
"Nàng biết chế đường à?"
Ngón tay thon dài của Vân Thiền gõ nhẹ lên ván gỗ xe lừa, một lúc lâu sau nàng mới đáp: "Ừm... Ta không phải hái được ít cây chỉ cụ về à? Có thể dùng cái đó thử xem."
Nói xong nàng liếm môi, có chút không được tự nhiên bổ sung: "Lúc nhỏ ta từng thấy cha ta làm."
Nghe được câu trả lời này, nam nhân càng thêm trầm mặc, rất ít người biết kỹ thuật chế đường, đa phần đều là kỹ thuật gia truyền, thiếu nữ này lại nói rằng cha nàng là thợ săn lại biết.
Vân Thiền thấy nam nhân không tiếp tục mở miệng truy hỏi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ một lát nữa cụ thể nên làm như thế nào.
Ở trong thành bọn họ cũng không trì hoãn bao lâu, lúc về cơm trưa còn chưa làm xong, Vân Thiền vào bếp giúp Vương Hương Nguyệt một tay, đem thịt gà rừng ướp trong nước giếng ra làm.
Liên tiếp hai ngày ăn đồ mặn, cả nhà chỉ cảm thấy sức lực trên người vô cùng sung mãn.
Đợi qua buổi trưa, cha con Tiết gia và Vương Hương Nguyệt vác cuốc ra khỏi cửa, chuẩn bị khai hoang một mảnh đất hoang bên cạnh sân, để Vân Thiền ở nhà một mình nghiên cứu cách nấu đường.
Vân Thiền bưng cây chỉ cụ vào bếp, rửa sạch sẽ rồi chia làm hai phần, một phần bắc lửa hong khô, một phần giã nát ép lấy nước lọc bỏ bã.
Kinh nghiệm của nàng cho thấy, cây chỉ cụ này nhiều nước, nếu đem nấu thành đường sẽ giống như mạch nha, ở dạng bán lỏng, như vậy phải tìm thêm vật đựng riêng, vô hình chung sẽ tăng thêm chi phí “bao bì”.
Xét cho cùng, nếu nhà ăn thì cứ việc lấy bát sành đựng là được, nhưng nếu đem bán mà bị người ta chê bẩn thì hỏng bét.
Vì vậy, phải cho thêm một ít chất rắn vào siro cây chỉ cụ, trộn phần chỉ cụ đã phơi khô nghiền thành bột vào, cuối cùng bọc bên ngoài một lớp bột nếp chín mỏng là có thể thành hình.
Một khi bắt tay vào làm, quả nhiên cũng như Vân Thiền dự đoán, một nồi cây chỉ cụ được nấu thành siro sền sệt, để yên hai canh giờ vẫn chưa thấy đông đặc, phải trộn bột cây chỉ cụ vào rồi bọc thêm bột nếp chín, cuối cùng mới có thể vê thành từng viên đường màu trắng nhạt.
Cây chỉ cụ hái trên núi khoảng ba cân, tổng cộng làm được chưa đến một cân đường, Vân Thiền vẫn khá hài lòng đối với con số này.
Nàng lấy một viên đường bỏ vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức.
Ngọt! Vị ngọt đậm đà lan tỏa trong miệng, hơn nữa vị ngọt này còn mang theo một chút hương thơm của hoa quả, giống như hương vị của quả lê.
Sau đó là một chút chát, có lẽ là vị chát trong vỏ cây chỉ cụ, nhưng cây chỉ cụ khó bóc vỏ, điểm này không có cách nào giải quyết được. Nấu ăn e rằng không được, nhưng làm món ăn vặt, đồ ngọt thì được.
"Nàng biết chế đường à?"
Ngón tay thon dài của Vân Thiền gõ nhẹ lên ván gỗ xe lừa, một lúc lâu sau nàng mới đáp: "Ừm... Ta không phải hái được ít cây chỉ cụ về à? Có thể dùng cái đó thử xem."
Nói xong nàng liếm môi, có chút không được tự nhiên bổ sung: "Lúc nhỏ ta từng thấy cha ta làm."
Nghe được câu trả lời này, nam nhân càng thêm trầm mặc, rất ít người biết kỹ thuật chế đường, đa phần đều là kỹ thuật gia truyền, thiếu nữ này lại nói rằng cha nàng là thợ săn lại biết.
Vân Thiền thấy nam nhân không tiếp tục mở miệng truy hỏi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ một lát nữa cụ thể nên làm như thế nào.
Ở trong thành bọn họ cũng không trì hoãn bao lâu, lúc về cơm trưa còn chưa làm xong, Vân Thiền vào bếp giúp Vương Hương Nguyệt một tay, đem thịt gà rừng ướp trong nước giếng ra làm.
Liên tiếp hai ngày ăn đồ mặn, cả nhà chỉ cảm thấy sức lực trên người vô cùng sung mãn.
Đợi qua buổi trưa, cha con Tiết gia và Vương Hương Nguyệt vác cuốc ra khỏi cửa, chuẩn bị khai hoang một mảnh đất hoang bên cạnh sân, để Vân Thiền ở nhà một mình nghiên cứu cách nấu đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Thiền bưng cây chỉ cụ vào bếp, rửa sạch sẽ rồi chia làm hai phần, một phần bắc lửa hong khô, một phần giã nát ép lấy nước lọc bỏ bã.
Kinh nghiệm của nàng cho thấy, cây chỉ cụ này nhiều nước, nếu đem nấu thành đường sẽ giống như mạch nha, ở dạng bán lỏng, như vậy phải tìm thêm vật đựng riêng, vô hình chung sẽ tăng thêm chi phí “bao bì”.
Xét cho cùng, nếu nhà ăn thì cứ việc lấy bát sành đựng là được, nhưng nếu đem bán mà bị người ta chê bẩn thì hỏng bét.
Vì vậy, phải cho thêm một ít chất rắn vào siro cây chỉ cụ, trộn phần chỉ cụ đã phơi khô nghiền thành bột vào, cuối cùng bọc bên ngoài một lớp bột nếp chín mỏng là có thể thành hình.
Một khi bắt tay vào làm, quả nhiên cũng như Vân Thiền dự đoán, một nồi cây chỉ cụ được nấu thành siro sền sệt, để yên hai canh giờ vẫn chưa thấy đông đặc, phải trộn bột cây chỉ cụ vào rồi bọc thêm bột nếp chín, cuối cùng mới có thể vê thành từng viên đường màu trắng nhạt.
Cây chỉ cụ hái trên núi khoảng ba cân, tổng cộng làm được chưa đến một cân đường, Vân Thiền vẫn khá hài lòng đối với con số này.
Nàng lấy một viên đường bỏ vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức.
Ngọt! Vị ngọt đậm đà lan tỏa trong miệng, hơn nữa vị ngọt này còn mang theo một chút hương thơm của hoa quả, giống như hương vị của quả lê.
Sau đó là một chút chát, có lẽ là vị chát trong vỏ cây chỉ cụ, nhưng cây chỉ cụ khó bóc vỏ, điểm này không có cách nào giải quyết được. Nấu ăn e rằng không được, nhưng làm món ăn vặt, đồ ngọt thì được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro