Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Chưa Động Phò...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Nàng ngượng ngùng cười hắc hắc, tay vẫn không buông ra: “Ta mang Ô Chước Chước đến dòng suối nhỏ bên núi chơi, ha ha ha!”
Cuối cùng ánh mắt không mơ hồ nhưng không dám nhìn Cố Hi Triết, bổ sung thêm một câu: “Không cách xa khỏi tụ lâm yêu mà phu quân nói!”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Hi Triết đã quen thuộc với việc nàng giấu đầu lòi đuôi, trên mặt nở nụ cười sủng nịch, cũng không vạch trần nàng.
“Còn nữa, Nguyệt Nguyệt. Có thai là sao? Chúng ta còn chưa động phòng sao có thể có thai được?”
Nguyệt Đức truyền âm hỏi Ô Chước Chước vì sao lại như vậy.
Ô Chước Chước truyền âm trả lời: “Ngươi và Cố Hi Triết vẫn chưa giao phối ngươi lại nói là có thai, nhân loại gọi đây là chứng cứ hồng hạnh vượt tường! Ngươi sẽ bị nhốt vào lồng heo dìm chết!”
Sắc mặt của Nguyệt Đức trắng bệch: “A! Vậy phải làm sao! Nhưng ta thật sự rất giống mang thai... Ta mang thai phu quân sẽ không thể đuổi ta đi.”
Cố Hi Triết nghe được rất rõ tiếng truyền âm của hai con yêu quái, hắn giả vờ như không biết lại cho Nguyệt Đức một bậc thang bước xuông.
“Thân thể của Nguyệt Nguyệt không thoải mái sao? Hay để phu quân xem cho nhé? Phu quân không phải thầy thuốc nhưng hiểu cách dùng thuốc chẩn bệnh đơn giản. Nguyệt Đức không thoải mái phu quân sẽ lo lắng.”
Nguyệt Đức vừa nghe vậy thì xoay người giả vờ không thoải mái, kêu ai nha một tiếng rồi nhào vào ngươi của phu quân, Cố Hi Triết lảo đảo ngồi xuống ghế.
Nguyệt Đức nghiêm chỉnh ngồi xuống, dựa đầu lên chân hắn.
Nàng ngước đôi mắt sáng rực lên trông mong nhìn khuôn mặt dễ nhìn của phu quân nhà mình, môi mỏng khẽ mở, thở ra một ngụm khí nóng: “Đúng vậy, phu quân... Ta khó chịu...”
Cố Hi Triết có hơi cứng ngắc, hắn bị sự nhiệt tình đột ngột của Nguyệt Đức làm cho thụ sủng nhược kinh nhưng cũng rất vui vẻ.
“Vươn tay ra, để phu quân bắt mạch xem xem.”
Cánh tay thon dài vươn ra, Cố Hi Triết yên lặng dùng linh lực rót vào cổ tay nhỏ nhắm mềm mại cẩn thận tìm hiểu tình huống của Nguyệt Đức.
Nguyệt Đức là thỏ yêu, nàng không thích ngồi trên ghế, nàng chỉ thích dựa vào chân của phu quân để hắn ôm lấy, để hắn vuốt lông.
Hửm? Hình như phu quân còn chưa từng vuốt lông của mình đúng không? Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc vậy chứ?
Quên đi quên đi.
Nguyệt Đức cực kỳ kích động hưng phấn nhìn hàng mi dài của phu quân rũ xuống nghiêm túc trầm tư thì nước miếng chảy ra...
Vì sao phu quân lại đẹp như vậy, tính tình dịu dàng lại còn thơm thơm.
Cuối cùng ánh mắt không mơ hồ nhưng không dám nhìn Cố Hi Triết, bổ sung thêm một câu: “Không cách xa khỏi tụ lâm yêu mà phu quân nói!”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Hi Triết đã quen thuộc với việc nàng giấu đầu lòi đuôi, trên mặt nở nụ cười sủng nịch, cũng không vạch trần nàng.
“Còn nữa, Nguyệt Nguyệt. Có thai là sao? Chúng ta còn chưa động phòng sao có thể có thai được?”
Nguyệt Đức truyền âm hỏi Ô Chước Chước vì sao lại như vậy.
Ô Chước Chước truyền âm trả lời: “Ngươi và Cố Hi Triết vẫn chưa giao phối ngươi lại nói là có thai, nhân loại gọi đây là chứng cứ hồng hạnh vượt tường! Ngươi sẽ bị nhốt vào lồng heo dìm chết!”
Sắc mặt của Nguyệt Đức trắng bệch: “A! Vậy phải làm sao! Nhưng ta thật sự rất giống mang thai... Ta mang thai phu quân sẽ không thể đuổi ta đi.”
Cố Hi Triết nghe được rất rõ tiếng truyền âm của hai con yêu quái, hắn giả vờ như không biết lại cho Nguyệt Đức một bậc thang bước xuông.
“Thân thể của Nguyệt Nguyệt không thoải mái sao? Hay để phu quân xem cho nhé? Phu quân không phải thầy thuốc nhưng hiểu cách dùng thuốc chẩn bệnh đơn giản. Nguyệt Đức không thoải mái phu quân sẽ lo lắng.”
Nguyệt Đức vừa nghe vậy thì xoay người giả vờ không thoải mái, kêu ai nha một tiếng rồi nhào vào ngươi của phu quân, Cố Hi Triết lảo đảo ngồi xuống ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Đức nghiêm chỉnh ngồi xuống, dựa đầu lên chân hắn.
Nàng ngước đôi mắt sáng rực lên trông mong nhìn khuôn mặt dễ nhìn của phu quân nhà mình, môi mỏng khẽ mở, thở ra một ngụm khí nóng: “Đúng vậy, phu quân... Ta khó chịu...”
Cố Hi Triết có hơi cứng ngắc, hắn bị sự nhiệt tình đột ngột của Nguyệt Đức làm cho thụ sủng nhược kinh nhưng cũng rất vui vẻ.
“Vươn tay ra, để phu quân bắt mạch xem xem.”
Cánh tay thon dài vươn ra, Cố Hi Triết yên lặng dùng linh lực rót vào cổ tay nhỏ nhắm mềm mại cẩn thận tìm hiểu tình huống của Nguyệt Đức.
Nguyệt Đức là thỏ yêu, nàng không thích ngồi trên ghế, nàng chỉ thích dựa vào chân của phu quân để hắn ôm lấy, để hắn vuốt lông.
Hửm? Hình như phu quân còn chưa từng vuốt lông của mình đúng không? Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc vậy chứ?
Quên đi quên đi.
Nguyệt Đức cực kỳ kích động hưng phấn nhìn hàng mi dài của phu quân rũ xuống nghiêm túc trầm tư thì nước miếng chảy ra...
Vì sao phu quân lại đẹp như vậy, tính tình dịu dàng lại còn thơm thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro