Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Ta Có Thai Rồ...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Trước đây chuyện Nguyệt Đức thường hay làm nhất đó là không hề để ý mà đưa miệng về phía Cố Hi Triết.
Còn há mồm nói ‘A’ để trêu chọc đối phương, gắp đồ ăn trên bàn bón đến miệng của đối phương.
Nguyệt Đức đây là…
Mang thai? Hai người còn chưa động phòng thì sao có thai được?
Cố Hi Triết hiểu ra có lẽ không phải Nguyệt Đức khôi phục trí nhớ mà là nghĩ ra những suy nghĩ kỳ quái.
Trong khoảnh khắc đó Cố Hi Triết truyền âm cho Ô Chước Chước hỏi nó tình huống là như thế nào.
Ngoại trừ bị hạ cấm ngôn chú trên người Ô Chước Chước còn có thực ngôn chú không nhịn được mà nói sự thật.
Ô Chước Chước nói hết tất cả trong lúc truyền âm, Nguyệt Đức bổ não nàng là thỏ yêu mê hoặc đệ tử thế gia thành hôn sau đó gian nan ‘mưu sinh’ cùng Nguyệt Đức, chuẩn bị bày mưu mang thai giả để tiếp tục ở đây.
Tuy Cố Hi Triết không biết vì sao Nguyệt Đức vẫn chưa khôi phục trí nhớ nhưng nàng nguyện ý ở lại đây làm cho hắn vui sướng đến mức hoa mắt ù tai.
Cho nên Nguyệt Đức không biết thân phận của mình, Nguyệt Đức chỉ biết thân phận của nàng là thỏ yêu.
Cố Hi Triết quyết định tương tế tựu kế. Hai người đều đã gạt bỏ chuyện đó làm một đôi vợ chồng tầm thường là được rồi…
Hắn đè sự kích động và vẻ mặt vui sướng xuống, giả vờ ngạc nhiên nâng Nguyệt Đức dậy: “Vì sao ta phải đuổi Nguyệt Nguyệt đi chứ?”
Nguyệt Đức ôm chặt lấy eo của phu quân lén lút ngửi mùi hương trên người hắn. Phu quân thơm quá…
Nàng nức nở một lúc bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, phu quân không biết chuyện nàng là thỏ yêu!
Vậy vừa rồi vì sao phu quân lại nghiêm túc như vậy? Trên mặt cũng không nở nụ cười dịu dàng, Nguyệt Đức nghĩ hắn chuẩn bị tìm đạo sĩ đến phục kích tiêu diệt nàng thì hoảng sợ không nhẹ.
“Nguyệt Đức đã đồng ý với phu quân sẽ không bao giờ rời xa phu quân chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt muốn thất hứa sao? Mau đừng dậy đi.”
Lúc Cố Hi Triết đỡ Nguyệt Đức dậy hai tay của Nguyệt Đức vẫn ôm chặt lấy eo của Cố Hi Triết không buông ra, dính chặt giống như bạch tuộc.
Cố Hi Triết chủ động tìm cớ xua tan sự nghi ngờ của nàng.
“Phu quân không có giận bởi vì đã muộn rồi còn chưa thấy nàng trở về lại không biết nàng chạy đi đâu chơi, trong lòng có chút lo lắng. Gần đây bên ngoài không yên ổn, vốn muốn dạy dỗ nàng một chút nhưng nàng vừa khóc thì phu quân lại mềm lòng.”
Trong lòng Nguyệt Đức nhảy dựng lên vì lo lắng!
Còn há mồm nói ‘A’ để trêu chọc đối phương, gắp đồ ăn trên bàn bón đến miệng của đối phương.
Nguyệt Đức đây là…
Mang thai? Hai người còn chưa động phòng thì sao có thai được?
Cố Hi Triết hiểu ra có lẽ không phải Nguyệt Đức khôi phục trí nhớ mà là nghĩ ra những suy nghĩ kỳ quái.
Trong khoảnh khắc đó Cố Hi Triết truyền âm cho Ô Chước Chước hỏi nó tình huống là như thế nào.
Ngoại trừ bị hạ cấm ngôn chú trên người Ô Chước Chước còn có thực ngôn chú không nhịn được mà nói sự thật.
Ô Chước Chước nói hết tất cả trong lúc truyền âm, Nguyệt Đức bổ não nàng là thỏ yêu mê hoặc đệ tử thế gia thành hôn sau đó gian nan ‘mưu sinh’ cùng Nguyệt Đức, chuẩn bị bày mưu mang thai giả để tiếp tục ở đây.
Tuy Cố Hi Triết không biết vì sao Nguyệt Đức vẫn chưa khôi phục trí nhớ nhưng nàng nguyện ý ở lại đây làm cho hắn vui sướng đến mức hoa mắt ù tai.
Cho nên Nguyệt Đức không biết thân phận của mình, Nguyệt Đức chỉ biết thân phận của nàng là thỏ yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hi Triết quyết định tương tế tựu kế. Hai người đều đã gạt bỏ chuyện đó làm một đôi vợ chồng tầm thường là được rồi…
Hắn đè sự kích động và vẻ mặt vui sướng xuống, giả vờ ngạc nhiên nâng Nguyệt Đức dậy: “Vì sao ta phải đuổi Nguyệt Nguyệt đi chứ?”
Nguyệt Đức ôm chặt lấy eo của phu quân lén lút ngửi mùi hương trên người hắn. Phu quân thơm quá…
Nàng nức nở một lúc bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, phu quân không biết chuyện nàng là thỏ yêu!
Vậy vừa rồi vì sao phu quân lại nghiêm túc như vậy? Trên mặt cũng không nở nụ cười dịu dàng, Nguyệt Đức nghĩ hắn chuẩn bị tìm đạo sĩ đến phục kích tiêu diệt nàng thì hoảng sợ không nhẹ.
“Nguyệt Đức đã đồng ý với phu quân sẽ không bao giờ rời xa phu quân chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt muốn thất hứa sao? Mau đừng dậy đi.”
Lúc Cố Hi Triết đỡ Nguyệt Đức dậy hai tay của Nguyệt Đức vẫn ôm chặt lấy eo của Cố Hi Triết không buông ra, dính chặt giống như bạch tuộc.
Cố Hi Triết chủ động tìm cớ xua tan sự nghi ngờ của nàng.
“Phu quân không có giận bởi vì đã muộn rồi còn chưa thấy nàng trở về lại không biết nàng chạy đi đâu chơi, trong lòng có chút lo lắng. Gần đây bên ngoài không yên ổn, vốn muốn dạy dỗ nàng một chút nhưng nàng vừa khóc thì phu quân lại mềm lòng.”
Trong lòng Nguyệt Đức nhảy dựng lên vì lo lắng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro