Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Gạt Ta
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Nguyệt Đức nhìn Cố Hi Triết đến ngây người. Hắn thật sự rất đẹp.
Nguyệt Đức vươn ngón tay vuốt dọc từ hàng mi dài xuống sống mũi cao thẳng của Cố Hi Triết.
Cố Hi Triết rất phối hợp, tuy Nguyệt Đức mất trí nhớ nhưng tính tình không thay đổi nhiều.
Còn có thể ở chung với hắn hòa thuận…
Khi ngón tay mảnh khảnh đặt ở trước mắt, Cố Hi Triết không hề chớp mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyệt Đức.
Nguyệt Đức bừng tỉnh nhìn phu quân, thầm cảm thán hắn thật sự quá đẹp.
Đôi mắt phượng hẹp dài nhưng không hề sắc bén, ngược lại hàng mi lại dài như lông vũ, dọc theo đuôi mắt càng ngày càng dài làm giảm đi sự sắc bén mang theo sự dịu dàng.
Đôi môi mỏng hồng nhạt vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi ngày.
Đúng là dịu dàng thanh tao như ngọc, dáng vẻ rất dễ gần.
Tuy dáng vẻ của Nguyệt Đức cũng xinh đẹp như hoa nhưn có cảm giác không xứng đôi với vẻ ngoài của phu quân.
Nàng không xứng đôi với phu quân lắm… Cứ có một cảm giác nói với đàng như vậy…
Nguyệt Đức bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Phu quân, có phải chàng gạt ta chuyện gì hay không?”
Hàng mi dài của Cố Hi Triết run lên, quan sát vẻ mặt của nàng: “Phu quân có thể gạt nàng chuyện gì?”
“Ta không phải là nữ thổ phỉ trên núi đó chứ, sau khi cướp kiệu hoa của chàng liền cưỡng hiếp chàng khiến chàng không dám trốn!”
Cố Hi Triết:...
Sau đó nàng lại kể ra mấy ví dụ.
Mà Cố Hi Triết cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa cười vừa nói của nàng, cái miệng như con thỏ nhỏ của nàng dường như luôn nở nụ cười.
Lúc này nàng nói rất nhiều, biểu cảm khoa trương thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy cái răng thỏ trắng tinh làm cho hắn nhớ đến con thỏ nhung nhỏ hay nhe răng ra vẻ hung dữ.
Cố Hi Triết bật cười ‘phụt’ một cái, lại ôm nàng thật chặt.
Mặc dù lúc này nàng đang yếu ớt mất trí nhớ nhưng có vài thứ không hề thay đổi.
Phu quân trồng trọt nàng làm cỏ, phu quân nấu cơm nàng nhóm lửa, phu quân viết chữ nàng mài mực, phu quân giết gà nàng đưa dao.
Dù sao phu quân cũng không cho phép Nguyệt Đức cách xa hắn quá lâu nên tìm vài việc vặt cho nàng làm.
Nguyệt Đức sống cùng với phu quân, dường như hai người thân thiết hơn một chút nhưng không hiểu sao trong lòng Nguyệt Đức vẫn có chút bài xích…
Chuyện phu thê buổi tối cũng không thuận lợi…
Hơn nữa rõ ràng nàng cảm thấy cơ thể mình rất ổn nhưng phu quân không chỉ không cho nàng làm việc, còn không cho nàng đi ra ngoài.
Nguyệt Đức không vui, rầu rĩ tựa lưng vào cửa, nếu như nàng có hai tay có lẽ đã cụp xuống.
Nguyệt Đức vươn ngón tay vuốt dọc từ hàng mi dài xuống sống mũi cao thẳng của Cố Hi Triết.
Cố Hi Triết rất phối hợp, tuy Nguyệt Đức mất trí nhớ nhưng tính tình không thay đổi nhiều.
Còn có thể ở chung với hắn hòa thuận…
Khi ngón tay mảnh khảnh đặt ở trước mắt, Cố Hi Triết không hề chớp mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyệt Đức.
Nguyệt Đức bừng tỉnh nhìn phu quân, thầm cảm thán hắn thật sự quá đẹp.
Đôi mắt phượng hẹp dài nhưng không hề sắc bén, ngược lại hàng mi lại dài như lông vũ, dọc theo đuôi mắt càng ngày càng dài làm giảm đi sự sắc bén mang theo sự dịu dàng.
Đôi môi mỏng hồng nhạt vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi ngày.
Đúng là dịu dàng thanh tao như ngọc, dáng vẻ rất dễ gần.
Tuy dáng vẻ của Nguyệt Đức cũng xinh đẹp như hoa nhưn có cảm giác không xứng đôi với vẻ ngoài của phu quân.
Nàng không xứng đôi với phu quân lắm… Cứ có một cảm giác nói với đàng như vậy…
Nguyệt Đức bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Phu quân, có phải chàng gạt ta chuyện gì hay không?”
Hàng mi dài của Cố Hi Triết run lên, quan sát vẻ mặt của nàng: “Phu quân có thể gạt nàng chuyện gì?”
“Ta không phải là nữ thổ phỉ trên núi đó chứ, sau khi cướp kiệu hoa của chàng liền cưỡng hiếp chàng khiến chàng không dám trốn!”
Cố Hi Triết:...
Sau đó nàng lại kể ra mấy ví dụ.
Mà Cố Hi Triết cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa cười vừa nói của nàng, cái miệng như con thỏ nhỏ của nàng dường như luôn nở nụ cười.
Lúc này nàng nói rất nhiều, biểu cảm khoa trương thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy cái răng thỏ trắng tinh làm cho hắn nhớ đến con thỏ nhung nhỏ hay nhe răng ra vẻ hung dữ.
Cố Hi Triết bật cười ‘phụt’ một cái, lại ôm nàng thật chặt.
Mặc dù lúc này nàng đang yếu ớt mất trí nhớ nhưng có vài thứ không hề thay đổi.
Phu quân trồng trọt nàng làm cỏ, phu quân nấu cơm nàng nhóm lửa, phu quân viết chữ nàng mài mực, phu quân giết gà nàng đưa dao.
Dù sao phu quân cũng không cho phép Nguyệt Đức cách xa hắn quá lâu nên tìm vài việc vặt cho nàng làm.
Nguyệt Đức sống cùng với phu quân, dường như hai người thân thiết hơn một chút nhưng không hiểu sao trong lòng Nguyệt Đức vẫn có chút bài xích…
Chuyện phu thê buổi tối cũng không thuận lợi…
Hơn nữa rõ ràng nàng cảm thấy cơ thể mình rất ổn nhưng phu quân không chỉ không cho nàng làm việc, còn không cho nàng đi ra ngoài.
Nguyệt Đức không vui, rầu rĩ tựa lưng vào cửa, nếu như nàng có hai tay có lẽ đã cụp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro