Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Vì Sao Kết Hô...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Sau khoảng thời gian ở chung, ngoại trừ việc đã khôi phục trí nhớ tạm thời, Nguyệt Đức cũng dần dần “hiểu thêm” về vị phu quân này.
Phu quân của nàng tên là Cố Hi Triết, tính tình của hắn dịu dàng nhẹ nhàng, thông minh hiểu biết giống như cái tên của hắn,
Trước khi hai người bỏ trốn phu quân là công tử của một gia tộc có tiếng không lớn cũng không nhỏ cho nên một hành động như giơ tay nhấc chân của hắn đều cực kỳ dịu dàng lễ phép.
Hình như còn là đệ tử đang học lên cao, biết đọc sách viết chữ, trong nhà cũng có rất nhiều bộ sách.
Vì để có thể ở bên cạnh Nguyệt Đức mãi mãi, phu quân đã vứt bỏ hết tất cả, lén lút bỏ trốn.
Những ngày tháng sau khi bỏ trốn cũng không cực khổ.
Ngồi nhà bằng cỏ tranh nhưng rất đầy đủ và chắc chắn, còn có cửa sổ làm bằng gỗ.
Nhà cũng rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách còn có một phòng bếp nhỏ ở bên ngoài.
Mặc dù nghèo khó nhưng phu quân cũng có thể biến nó trở thành một cái nhà, chặt tre bổ củi làm thành các vật dụng, dần dần làm thêm mọi thứ trong nhà.
Thậm chí hắn còn làm nguyên một cái bàn trang điểm cho Nguyệt Đức, gương, những thứ này ở trong thôn núi là rất khó tìm được.
Hơn nữa hắn rất chịu khó. biết trồng trọt và làm đủ thứ việc nhà.
Hắn quét tước nhà cửa sạch sẽ, căn nhà mang đến cảm giác lịch sự tao nhã.
Dáng vẻ của người học văn, sức lực của người học võ, tay nghề của thợ thủ công, hắn dường như là toàn năng.
Còn Nguyện Đức trừ khuôn mặt dễ nhìn ra thì chẳng biết gì!
Hơn nữa nàng còn không biết chữ! Chỉ nhận biết được mấy con số viết thế nào mà thôi!
Vị phu quân gần như toàn năng này sao lại thành thân với mình nhỉ?
Nguyệt Đức đang cầm một quyển sách, lông mày nhíu thành hình chữ ‘Xuyên’.
“Nguyệt Nguyệt, ăn cơm thôi.” Đúng lúc này Cố Hi Triết bưng thức ăn từ phòng bếp nhỏ đi vào, tay hắn bưng rất vững vàng, hai món ăn và một món canh.
Nguyệt Đức bỏ sách xuống, ai oán nhìn Cố Hi Triết: “Phu quân, ta lớn như vậy rồi chẳng biết làm gì, vì sao chàng lại muốn kết hôn với ta?”
Cố Hi Triết đi tới, lúc nắm tay nàng tiện tay lấy sách trong tay nàng đi, đặt lên giá sách được làm bằng gỗ.
“Nguyệt Nguyệt đừng nghĩ nhiều, Nguyệt Đức lợi hại hơn phu quân rất nhiều nhưng hiện tại Nguyệt Nguyệt bị thương mất trí nhớ cho nên quên hết những gì đã học rồi.”
“Thật sao?” Nguyệt Đức nghi ngờ híp mắt lại.
Cố Hi Triết nở nụ cười: “Thật mà.”
Phu quân của nàng tên là Cố Hi Triết, tính tình của hắn dịu dàng nhẹ nhàng, thông minh hiểu biết giống như cái tên của hắn,
Trước khi hai người bỏ trốn phu quân là công tử của một gia tộc có tiếng không lớn cũng không nhỏ cho nên một hành động như giơ tay nhấc chân của hắn đều cực kỳ dịu dàng lễ phép.
Hình như còn là đệ tử đang học lên cao, biết đọc sách viết chữ, trong nhà cũng có rất nhiều bộ sách.
Vì để có thể ở bên cạnh Nguyệt Đức mãi mãi, phu quân đã vứt bỏ hết tất cả, lén lút bỏ trốn.
Những ngày tháng sau khi bỏ trốn cũng không cực khổ.
Ngồi nhà bằng cỏ tranh nhưng rất đầy đủ và chắc chắn, còn có cửa sổ làm bằng gỗ.
Nhà cũng rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách còn có một phòng bếp nhỏ ở bên ngoài.
Mặc dù nghèo khó nhưng phu quân cũng có thể biến nó trở thành một cái nhà, chặt tre bổ củi làm thành các vật dụng, dần dần làm thêm mọi thứ trong nhà.
Thậm chí hắn còn làm nguyên một cái bàn trang điểm cho Nguyệt Đức, gương, những thứ này ở trong thôn núi là rất khó tìm được.
Hơn nữa hắn rất chịu khó. biết trồng trọt và làm đủ thứ việc nhà.
Hắn quét tước nhà cửa sạch sẽ, căn nhà mang đến cảm giác lịch sự tao nhã.
Dáng vẻ của người học văn, sức lực của người học võ, tay nghề của thợ thủ công, hắn dường như là toàn năng.
Còn Nguyện Đức trừ khuôn mặt dễ nhìn ra thì chẳng biết gì!
Hơn nữa nàng còn không biết chữ! Chỉ nhận biết được mấy con số viết thế nào mà thôi!
Vị phu quân gần như toàn năng này sao lại thành thân với mình nhỉ?
Nguyệt Đức đang cầm một quyển sách, lông mày nhíu thành hình chữ ‘Xuyên’.
“Nguyệt Nguyệt, ăn cơm thôi.” Đúng lúc này Cố Hi Triết bưng thức ăn từ phòng bếp nhỏ đi vào, tay hắn bưng rất vững vàng, hai món ăn và một món canh.
Nguyệt Đức bỏ sách xuống, ai oán nhìn Cố Hi Triết: “Phu quân, ta lớn như vậy rồi chẳng biết làm gì, vì sao chàng lại muốn kết hôn với ta?”
Cố Hi Triết đi tới, lúc nắm tay nàng tiện tay lấy sách trong tay nàng đi, đặt lên giá sách được làm bằng gỗ.
“Nguyệt Nguyệt đừng nghĩ nhiều, Nguyệt Đức lợi hại hơn phu quân rất nhiều nhưng hiện tại Nguyệt Nguyệt bị thương mất trí nhớ cho nên quên hết những gì đã học rồi.”
“Thật sao?” Nguyệt Đức nghi ngờ híp mắt lại.
Cố Hi Triết nở nụ cười: “Thật mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro