Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Lần Đầu Tiên
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Đã tới buổi trưa.
Cố Hi Triết dùng linh lực truyền tin muốn tìm hiểu một vài thông tin về kỳ động dục.
Hắn cúi đầu nhìn thấy Nguyệt Đức vẫn chưa có tỉnh.
Nàng rúc trong ngực Cố Hi Triết ngủ cực kỳ thoải mái, bả vai trắng nõn và mái tóc lộ ra bên ngoài, còn có thể nhìn thấy vết hồng hồng cực kỳ rõ rang trên vai.
Cố Hi Triết nhìn ấn ký đồng tâm trong lòng bàn tay của hai người, nở nụ cười dịu dàng, lúc này nụ cười cực kỳ đàng hoàng và thoải mái.
Hắn ôm Nguyệt Đức, hôn lên mái tóc của nàng: “Mặc dù nàng mất trí nhớ nhưng nàng đã chọn ta chứ không phải Khiếu Nhac. Cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau, ờ bên nhau mãi mãi, Nguyệt Đức…”
Lúc Nguyệt Đức tỉnh lại phát hiện mình đang rúc trong ngực phu quân.
Phu quân thơm quá!
Nàng dùng mặt cọ vào trong ngực của phu quân.
“Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”
Nguyệt Đức vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười hơi đỏ ửng của phu quân.
Nàng cười hì hì đang muốn cử động thì phát hiện cả người mềm nhũn.
“Hửm?”
Cố Hi Triết đứng dậy, mái tóc đen mềm mại trượt xuống phần ngực trắng nõn, trên cơ thể còn có vết hồng hồng tối hôm qua Nguyệt Đức cắn trong lúc mê loạn.
Tuy rằng tối qua là Nguyệt Đức bị ép đến thảm nhưng lúc này nhìn lại giống như công tử tuấn nhã bị chà đạp.
Nguyệt Đức ngây ngốc nhìn phu quân.
Cố Hi Triết ôm lấy Nguyệt Đức, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, đôi mắt phượng tràn ngập nhu tình nhìn chằm chằm Nguyệt Đức.
“Lần đầu tiên của nữ tử sẽ làm cảm thấy hơi mệt mỏi một chút, Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi thêm đi muốn làm gì thì sai phu quân la được rồi.”
Về mặt đạo lý thì là như vậy.
Nhưng Nguyệt Đức là yêu đó! Thể lực vượt trội hơn người bình thường. Vì sao Nguyệt Đức vừa mệt vừa mềm nhũn mà phu quân là người phàm lại thần thanh khí sảng như thế.
Cả hai người lười biếng dính lấy nhau.
Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi: “Cố tiên sinh có ở đây không? Cố tiên sinh?”
Nguyệt Đức và Cố Hi Triết đều giả làm người bình thường đều cảm nhận được bên ngoài phòng có rất nhiều thôn dân đến đây thì vừa sợ hãi vừa bất an.
Cố Hi Triết biết bọn họ tới vì chuyện gì. Hôm qua Nguyệt Đức dần dần khôi phục yêu thần, nàng lại không biết giới hạn về khí lực của nhân loại trực tiếp nhấc xe bò lên dọa người phàm sợ hãi.
Vì để không xảy ra khủng hoảng không cần thiết hắn bảo Nguyệt Đức nằm nghỉ ngơi còn mình thì đi ra ngoài xem xem.
Cố Hi Triết dùng linh lực truyền tin muốn tìm hiểu một vài thông tin về kỳ động dục.
Hắn cúi đầu nhìn thấy Nguyệt Đức vẫn chưa có tỉnh.
Nàng rúc trong ngực Cố Hi Triết ngủ cực kỳ thoải mái, bả vai trắng nõn và mái tóc lộ ra bên ngoài, còn có thể nhìn thấy vết hồng hồng cực kỳ rõ rang trên vai.
Cố Hi Triết nhìn ấn ký đồng tâm trong lòng bàn tay của hai người, nở nụ cười dịu dàng, lúc này nụ cười cực kỳ đàng hoàng và thoải mái.
Hắn ôm Nguyệt Đức, hôn lên mái tóc của nàng: “Mặc dù nàng mất trí nhớ nhưng nàng đã chọn ta chứ không phải Khiếu Nhac. Cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau, ờ bên nhau mãi mãi, Nguyệt Đức…”
Lúc Nguyệt Đức tỉnh lại phát hiện mình đang rúc trong ngực phu quân.
Phu quân thơm quá!
Nàng dùng mặt cọ vào trong ngực của phu quân.
“Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”
Nguyệt Đức vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười hơi đỏ ửng của phu quân.
Nàng cười hì hì đang muốn cử động thì phát hiện cả người mềm nhũn.
“Hửm?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hi Triết đứng dậy, mái tóc đen mềm mại trượt xuống phần ngực trắng nõn, trên cơ thể còn có vết hồng hồng tối hôm qua Nguyệt Đức cắn trong lúc mê loạn.
Tuy rằng tối qua là Nguyệt Đức bị ép đến thảm nhưng lúc này nhìn lại giống như công tử tuấn nhã bị chà đạp.
Nguyệt Đức ngây ngốc nhìn phu quân.
Cố Hi Triết ôm lấy Nguyệt Đức, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, đôi mắt phượng tràn ngập nhu tình nhìn chằm chằm Nguyệt Đức.
“Lần đầu tiên của nữ tử sẽ làm cảm thấy hơi mệt mỏi một chút, Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi thêm đi muốn làm gì thì sai phu quân la được rồi.”
Về mặt đạo lý thì là như vậy.
Nhưng Nguyệt Đức là yêu đó! Thể lực vượt trội hơn người bình thường. Vì sao Nguyệt Đức vừa mệt vừa mềm nhũn mà phu quân là người phàm lại thần thanh khí sảng như thế.
Cả hai người lười biếng dính lấy nhau.
Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi: “Cố tiên sinh có ở đây không? Cố tiên sinh?”
Nguyệt Đức và Cố Hi Triết đều giả làm người bình thường đều cảm nhận được bên ngoài phòng có rất nhiều thôn dân đến đây thì vừa sợ hãi vừa bất an.
Cố Hi Triết biết bọn họ tới vì chuyện gì. Hôm qua Nguyệt Đức dần dần khôi phục yêu thần, nàng lại không biết giới hạn về khí lực của nhân loại trực tiếp nhấc xe bò lên dọa người phàm sợ hãi.
Vì để không xảy ra khủng hoảng không cần thiết hắn bảo Nguyệt Đức nằm nghỉ ngơi còn mình thì đi ra ngoài xem xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro