Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Mảnh Vỡ Kí Ức (...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Một người một thỏ vừa nói chuyện xong, tai thỏ của Nguyệt Đức nhạy cảm động đậy, dường như cảm nhận được điều gì đó.
Nguyệt Đức vội vàng giơ tay gọi thủy kính liên hệ với Khiếu Nhạc, nàng không có tay, tấm gương vẫn là nhờ Cố Hi Triết cầm giúp, Nguyệt Đức gấp gáp nói: "Khiếu Nhạc!? Ở chỗ ngươi trong phạm vi 10 dặm có rất nhiều yêu khí, ma khí rất hỗn tạp, rất hỗn loạn !"
Cố Hi Triết cùng Khiếu Nhạc đều khiếp sợ trước lời nói của nàng, bọn hắn đều không có cảm nhận được điều gì.
Khiếu Nhạc lập tức đuổi theo phương hướng Nguyệt Đức vừa chỉ.
Nguyệt Đức nhảy cẫng lên, gõ vào thủy kính: “Lạc ngốc! Ta không phải muốn kêu ngươi đi đến đó! Đồ không có đầu óc! Nơi đó ma khí rất cổ quái!"
Cố Hi Triết gọi ra linh kiếm muốn đuổi theo.
"Ta cũng đi! Ma khí đó Khiếu Nhạc không thể giải quyết được! Nhanh !" Nguyệt Đức nhảy lên kiếm của Cố Hi Triết, Cố Hi Triết nhanh chóng bay đi.
Sau đó Nguyệt Đức giống như một miếng bông bị gió lớn thổi bay đi, cũng may Cố Hi Triết nhanh tay nắm nàng lại.
Nguyệt Đức nắm tay Cố Hi Triết thật chặt hỏi: "Sao tốc độ lại nhanh như vậy?!"
Cố Hi Triết bế nàng lên vai của mình: "Nếu không nhanh, làm sao có thể đuổi kịp Khiếu Nhạc. "
Mặc dù nằm ở tư thế này Nguyệt Đức hơi khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên vai hắn. Với lại, vị trí này rất thoải mái, hơn hết là có mùi hương gỗ rất thơm..
Một người một thỏ dựa theo khí tức còn sót lại của Khiếu Nhạc đuổi theo vào trong một dãy núi, có những dấu vết chiến đấu để lại, nhưng không có bóng dáng của Khiếu Nhạc. Bên trong ma khí nồng đậm, cả hai đều nâng cao phòng bị.
Nguyệt Đức có chút lo lắng, không ngừng cảm nhận khí tức của Khiếu Nhạc. Mà lông mày của Cố Hi Triết đã nhăn lại, hắn cảm giác không gian nơi này có chút vặn vẹo, giống như có rất nhiều kết giới.
Lúc Cố Hi Triết kiểm tra những kết giới vẫn trong trạng thái ổn định, nhưng khi Nguyệt Đức bước gần thì kết giới sẽ chớp động.
Nguyệt Đức sững sờ ??!
Kết giới đột nhiên mở ra, hiện ra một cái không gian có những vòng xoáy vặn vẹo, mang theo lực hút mạnh mẽ. Di chuyển lại chỗ Nguyệt Đức đang đứng!
Cố Hi Triết nhanh chóng nắm lấy Nguyệt Đức lùi lại phía sau, nhưng nguyệt Đức bị kết giới hung hăng hút lại, ngay cả khi Cố Hi Triết dùng linh lực tấn công cũng không thể cắt đứt.
Nguyệt Đức cắn răng thỏ, trong cơ thể xương cốt tứ chi như bị xé rách, nàng đau đớn kêu lên: "Thỏ con sắp bị đứt làm đôi rồi!"
"Nguyệt Đức!" Lúc này không biết Khiếu Nhạc ở nơi nào chạy đến, vội vàng đến kéo nàng ra.
Khi Cố Hi Triết đến gần, nhận ra một số vấn đề, kết giới giống như cố ý hút Nguyệt Đức vào, hắn nhớ đến linh khí thuần khiết của Nguyệt Đức không giống một yêu bình thường.
Hắn sợ đây là một cái âm mưu, hay một dạng hiến tế, hắn tuyệt đối không để đối phương đạt được mục đích.
Hắn nhanh chóng bắt lấy Nguyệt Đức và lấy thân mình đánh đổi, lấy chính mình ngăn chặn lực hút của mắt xoáy, sau đó dùng sức đẩy Nguyệt Đức ra khỏi tâm xoáy: "Khiếu Nhạc! Đỡ lấy."
Khiếu Nhạc a một tiếng.
Nguyệt Đức giống như một quả cầu bằng lông bay trong không trung về phía Khiếu Nhạc, chính mắt nàng nhìn thấy Cố Hi Triết dần dần bị hút vào, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi.
Mặc dù không biết vì sao kết giới lại hút nàng, nếu như nàng không đi cùng Cố Hi Triết, rất có khả năng nàng sẽ không thể gặp hắn được nữa…… Và nếu hắn không thể ra ngoài.
Nguyệt Đức luôn tin vào cảm giác của mình.
Lúc Khiếu Nhạc vừa mới đón được nàng, bỗng nhiên phát hiện nàng cuộn mình thành quả cầu, chân thỏ con nhắm đến lòng bàn tay hắn ta đạp một cái lấy đà, nhảy trở lại.
Khiếu Nhạc:??!
Nguyệt Đức giống như một quả cầu nhỏ bay trở lại phía Cổ Hi Triết, nàng dùng răng thỏ cắn vào vạt áo của hắn, bám vào trước ngực hắn. Cố Hi Triết không ngờ nàng lại quay trở lại, trong phút chốc hắn sững sờ không biết phải làm gì. Nguyệt Đức cắn vạt áo, âm thanh nghẹn ngào nói: "Đừng mong việc Hằng Sơn sẽ nợ ân tình của Tịnh Hư Tông các ngươi!"
Cố Hi Triết mở nụ cười bất đắc dĩ, quả là thỏ con miệng cứng nhưng trong lòng thì mềm, là con thỏ trọng tình trọng nghĩa. .
Một người một thỏ đã bị lốc xoáy hút vào, Khiếu Nhạc dùng linh lực biến thành dây thừng quấn lấy hai người họ cố gắng kéo ra, cố gắng duy trì. Công chúa Xu Hoa mang cơ thể bị thương chạy đến, bắt lấy Khiếu Nhạc, tạo ra một pháp trận kiên cố, làm điểm chống đỡ cuối cùng.
Mấy người bọn họ đang ở thế giằng co.
Nguyệt Đức vội vàng giơ tay gọi thủy kính liên hệ với Khiếu Nhạc, nàng không có tay, tấm gương vẫn là nhờ Cố Hi Triết cầm giúp, Nguyệt Đức gấp gáp nói: "Khiếu Nhạc!? Ở chỗ ngươi trong phạm vi 10 dặm có rất nhiều yêu khí, ma khí rất hỗn tạp, rất hỗn loạn !"
Cố Hi Triết cùng Khiếu Nhạc đều khiếp sợ trước lời nói của nàng, bọn hắn đều không có cảm nhận được điều gì.
Khiếu Nhạc lập tức đuổi theo phương hướng Nguyệt Đức vừa chỉ.
Nguyệt Đức nhảy cẫng lên, gõ vào thủy kính: “Lạc ngốc! Ta không phải muốn kêu ngươi đi đến đó! Đồ không có đầu óc! Nơi đó ma khí rất cổ quái!"
Cố Hi Triết gọi ra linh kiếm muốn đuổi theo.
"Ta cũng đi! Ma khí đó Khiếu Nhạc không thể giải quyết được! Nhanh !" Nguyệt Đức nhảy lên kiếm của Cố Hi Triết, Cố Hi Triết nhanh chóng bay đi.
Sau đó Nguyệt Đức giống như một miếng bông bị gió lớn thổi bay đi, cũng may Cố Hi Triết nhanh tay nắm nàng lại.
Nguyệt Đức nắm tay Cố Hi Triết thật chặt hỏi: "Sao tốc độ lại nhanh như vậy?!"
Cố Hi Triết bế nàng lên vai của mình: "Nếu không nhanh, làm sao có thể đuổi kịp Khiếu Nhạc. "
Mặc dù nằm ở tư thế này Nguyệt Đức hơi khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên vai hắn. Với lại, vị trí này rất thoải mái, hơn hết là có mùi hương gỗ rất thơm..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người một thỏ dựa theo khí tức còn sót lại của Khiếu Nhạc đuổi theo vào trong một dãy núi, có những dấu vết chiến đấu để lại, nhưng không có bóng dáng của Khiếu Nhạc. Bên trong ma khí nồng đậm, cả hai đều nâng cao phòng bị.
Nguyệt Đức có chút lo lắng, không ngừng cảm nhận khí tức của Khiếu Nhạc. Mà lông mày của Cố Hi Triết đã nhăn lại, hắn cảm giác không gian nơi này có chút vặn vẹo, giống như có rất nhiều kết giới.
Lúc Cố Hi Triết kiểm tra những kết giới vẫn trong trạng thái ổn định, nhưng khi Nguyệt Đức bước gần thì kết giới sẽ chớp động.
Nguyệt Đức sững sờ ??!
Kết giới đột nhiên mở ra, hiện ra một cái không gian có những vòng xoáy vặn vẹo, mang theo lực hút mạnh mẽ. Di chuyển lại chỗ Nguyệt Đức đang đứng!
Cố Hi Triết nhanh chóng nắm lấy Nguyệt Đức lùi lại phía sau, nhưng nguyệt Đức bị kết giới hung hăng hút lại, ngay cả khi Cố Hi Triết dùng linh lực tấn công cũng không thể cắt đứt.
Nguyệt Đức cắn răng thỏ, trong cơ thể xương cốt tứ chi như bị xé rách, nàng đau đớn kêu lên: "Thỏ con sắp bị đứt làm đôi rồi!"
"Nguyệt Đức!" Lúc này không biết Khiếu Nhạc ở nơi nào chạy đến, vội vàng đến kéo nàng ra.
Khi Cố Hi Triết đến gần, nhận ra một số vấn đề, kết giới giống như cố ý hút Nguyệt Đức vào, hắn nhớ đến linh khí thuần khiết của Nguyệt Đức không giống một yêu bình thường.
Hắn sợ đây là một cái âm mưu, hay một dạng hiến tế, hắn tuyệt đối không để đối phương đạt được mục đích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhanh chóng bắt lấy Nguyệt Đức và lấy thân mình đánh đổi, lấy chính mình ngăn chặn lực hút của mắt xoáy, sau đó dùng sức đẩy Nguyệt Đức ra khỏi tâm xoáy: "Khiếu Nhạc! Đỡ lấy."
Khiếu Nhạc a một tiếng.
Nguyệt Đức giống như một quả cầu bằng lông bay trong không trung về phía Khiếu Nhạc, chính mắt nàng nhìn thấy Cố Hi Triết dần dần bị hút vào, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi.
Mặc dù không biết vì sao kết giới lại hút nàng, nếu như nàng không đi cùng Cố Hi Triết, rất có khả năng nàng sẽ không thể gặp hắn được nữa…… Và nếu hắn không thể ra ngoài.
Nguyệt Đức luôn tin vào cảm giác của mình.
Lúc Khiếu Nhạc vừa mới đón được nàng, bỗng nhiên phát hiện nàng cuộn mình thành quả cầu, chân thỏ con nhắm đến lòng bàn tay hắn ta đạp một cái lấy đà, nhảy trở lại.
Khiếu Nhạc:??!
Nguyệt Đức giống như một quả cầu nhỏ bay trở lại phía Cổ Hi Triết, nàng dùng răng thỏ cắn vào vạt áo của hắn, bám vào trước ngực hắn. Cố Hi Triết không ngờ nàng lại quay trở lại, trong phút chốc hắn sững sờ không biết phải làm gì. Nguyệt Đức cắn vạt áo, âm thanh nghẹn ngào nói: "Đừng mong việc Hằng Sơn sẽ nợ ân tình của Tịnh Hư Tông các ngươi!"
Cố Hi Triết mở nụ cười bất đắc dĩ, quả là thỏ con miệng cứng nhưng trong lòng thì mềm, là con thỏ trọng tình trọng nghĩa. .
Một người một thỏ đã bị lốc xoáy hút vào, Khiếu Nhạc dùng linh lực biến thành dây thừng quấn lấy hai người họ cố gắng kéo ra, cố gắng duy trì. Công chúa Xu Hoa mang cơ thể bị thương chạy đến, bắt lấy Khiếu Nhạc, tạo ra một pháp trận kiên cố, làm điểm chống đỡ cuối cùng.
Mấy người bọn họ đang ở thế giằng co.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro