Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đầu Bị Cửa Kẹp...
2024-11-05 15:27:15
Ông ta kéo Liễu Y Y vào lòng lần nữa, dịu dàng dụ dỗ nói: "Y Y yên tâm, nàng còn có ta. Bạch thị đố kỵ kia dám bằng mặt không bằng lòng với ta làm nàng khó xử, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Ta dẫn nàng đi tìm nàng ta, để nàng ta giao hết mọi thứ trong khố phòng cho nàng."
Liễu Y Y rưng rưng gật đầu.
"Có phu quân làm chỗ dựa cho thiếp tốt quá, Y Y rất hạnh phúc."
Nói xong, mụ ta muốn hôn mặt Thẩm Dục, thân mật với ông ta một phen nhưng lại phát hiện hôm nay mặt Thẩm Dục sưng to hơn, vốn không có chỗ hôn.
Liễu Y Y đành phải thôi.
Song, mụ ta gọi rất nhiều hạ nhân đi theo sau lưng bọn họ.
Chuyện để Bạch Như Ý khó xử trước mặt mọi người, đương nhiên mụ ta muốn càng nhiều hạ nhân nhìn thấy càng tốt, như thế mới có thể truyền tin đồn ra khắp thành.
Cứ như vậy, Thẩm Dục và Liễu Y Y dẫn hơn hai mươi hạ nhân vội vàng đến viện của Bạch Như Ý.
Lúc hai người vừa đến viện của Bạch Như Ý, Bạch Như Ý đang ngồi trên bàn ăn.
Thẩm Dục nhìn thấy món ăn trên bàn của Bạch Như Ý vô cùng phong phú, lửa giận càng lớn hơn.
Ông ta mỉa mai nói: "Cơm nước không tệ nhỉ?"
Bạch Như Ý không nói gì, tiếp tục uống canh cá trích trong tay.
Bà phát hiện Đường Đường rất tham ăn, lần nào cũng uống nhiều sữa nên bà phải uống nhiều canh cá trích để bồi bổ thân thể.
Trái lại, Đông Tuyết lo lắng Thẩm Dục bị lời đồn trong phủ lừa gạt, vội giải thích nói: "Phu nhân sinh non Nhị tiểu thư, thân thể tổn thương nặng nề, đại phu nói cần phải bồi bổ thật nhiều."
Thẩm Dục hừ lạnh một tiếng.
"Có lẽ bạc trong khố phòng bị nàng ta dùng để bồi bổ hết rồi?"
Đường Đường ở buồng trong vừa định ngủ, bây giờ nghe nói như thế lại tỉnh táo.
[Sao cha chết tiệt nói chuyện móc mỉa như thế?]
[Chẳng lẽ ông ta nghe thấy lời đồn trong phủ, thật sự nghĩ rằng mẫu thân dời trống khố phòng Thẩm phủ à?]
[Đầu óc của cha cặn bã bị cửa kẹp đúng không?]
[Không nhìn xem mẫu thân của ta là ai!]
[Bà áy là nữ nhi nhà giàu nhất.]
[Lúc xuất giá chỉ riêng một trăm hai mươi tám rương của hồi môn đã làm chấn động kinh thành.]
[Sao có thể để ý đến vài xu của Thẩm phủ chứ?]
[Nhất định là bị Liễu Y Y châm ngòi rồi..ư
[Đúng là một khi nam nhân não yêu đương thì càng đáng sợ hơn nữ nhân.]
Bạch Như Ý: Đầu bị cửa kẹp?
Lời mắng chửi của nữ nhi mới lạ quá.
Bà đặt bát canh cá trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Dục.
"Bạc trong khố phòng? Phu quân, Thẩm phủ chúng ta có bạc trong khố phòng từ khi nào?"
Thẩm Dục nghe vậy thì giật nảy mình.
Từ khi Bạch Như Ý quản gia, ông ta chưa từng đi khố phòng, cho nên vốn không biết tình hình trong đó.
Khố phòng không có bạc sao?
Không phải chứ...
Mặc dù nói đa phần chi tiêu trong phủ dựa vào của hồi môn của Bạch Như Ý, những thứ quý giá ông ta cần cũng là Bạch Như Ý mua cho ông ta, nhưng ông ta có cầm bổng lộc và gấm vóc về.
Ngoại trừ bổng lộc và gấm vóc, còn có đồ cổ, tranh chữ, thuốc bổ gì đó người khác tặng, tất cả đều ở khố phòng mới đúng chứ.
Thẩm Dục nghĩ vậy kết luận trong khố phòng có rất nhiều bạc và đồ vật.
Mà bạc và đồ vật kia bị Bạch Như Ý lấy đi.
"Như Ý, nàng thật sự muốn tiếp tục giả ngốc à?"
Sau khi xác định trong khố phòng không có bạc và vật phẩm quý giá, giọng nói của Thẩm Dục trở nên lớn hơn.
"Nếu trong khố phòng không có bạc, vậy bổng lộc mỗi năm ta cầm về đi đâu cả rồi? Còn có đồ cổ, tranh chữ, thuốc bổ quý giá, vải vóc gấm vóc gì đó đi đâu hết rồi."
Liễu Y Y rưng rưng gật đầu.
"Có phu quân làm chỗ dựa cho thiếp tốt quá, Y Y rất hạnh phúc."
Nói xong, mụ ta muốn hôn mặt Thẩm Dục, thân mật với ông ta một phen nhưng lại phát hiện hôm nay mặt Thẩm Dục sưng to hơn, vốn không có chỗ hôn.
Liễu Y Y đành phải thôi.
Song, mụ ta gọi rất nhiều hạ nhân đi theo sau lưng bọn họ.
Chuyện để Bạch Như Ý khó xử trước mặt mọi người, đương nhiên mụ ta muốn càng nhiều hạ nhân nhìn thấy càng tốt, như thế mới có thể truyền tin đồn ra khắp thành.
Cứ như vậy, Thẩm Dục và Liễu Y Y dẫn hơn hai mươi hạ nhân vội vàng đến viện của Bạch Như Ý.
Lúc hai người vừa đến viện của Bạch Như Ý, Bạch Như Ý đang ngồi trên bàn ăn.
Thẩm Dục nhìn thấy món ăn trên bàn của Bạch Như Ý vô cùng phong phú, lửa giận càng lớn hơn.
Ông ta mỉa mai nói: "Cơm nước không tệ nhỉ?"
Bạch Như Ý không nói gì, tiếp tục uống canh cá trích trong tay.
Bà phát hiện Đường Đường rất tham ăn, lần nào cũng uống nhiều sữa nên bà phải uống nhiều canh cá trích để bồi bổ thân thể.
Trái lại, Đông Tuyết lo lắng Thẩm Dục bị lời đồn trong phủ lừa gạt, vội giải thích nói: "Phu nhân sinh non Nhị tiểu thư, thân thể tổn thương nặng nề, đại phu nói cần phải bồi bổ thật nhiều."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dục hừ lạnh một tiếng.
"Có lẽ bạc trong khố phòng bị nàng ta dùng để bồi bổ hết rồi?"
Đường Đường ở buồng trong vừa định ngủ, bây giờ nghe nói như thế lại tỉnh táo.
[Sao cha chết tiệt nói chuyện móc mỉa như thế?]
[Chẳng lẽ ông ta nghe thấy lời đồn trong phủ, thật sự nghĩ rằng mẫu thân dời trống khố phòng Thẩm phủ à?]
[Đầu óc của cha cặn bã bị cửa kẹp đúng không?]
[Không nhìn xem mẫu thân của ta là ai!]
[Bà áy là nữ nhi nhà giàu nhất.]
[Lúc xuất giá chỉ riêng một trăm hai mươi tám rương của hồi môn đã làm chấn động kinh thành.]
[Sao có thể để ý đến vài xu của Thẩm phủ chứ?]
[Nhất định là bị Liễu Y Y châm ngòi rồi..ư
[Đúng là một khi nam nhân não yêu đương thì càng đáng sợ hơn nữ nhân.]
Bạch Như Ý: Đầu bị cửa kẹp?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời mắng chửi của nữ nhi mới lạ quá.
Bà đặt bát canh cá trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Dục.
"Bạc trong khố phòng? Phu quân, Thẩm phủ chúng ta có bạc trong khố phòng từ khi nào?"
Thẩm Dục nghe vậy thì giật nảy mình.
Từ khi Bạch Như Ý quản gia, ông ta chưa từng đi khố phòng, cho nên vốn không biết tình hình trong đó.
Khố phòng không có bạc sao?
Không phải chứ...
Mặc dù nói đa phần chi tiêu trong phủ dựa vào của hồi môn của Bạch Như Ý, những thứ quý giá ông ta cần cũng là Bạch Như Ý mua cho ông ta, nhưng ông ta có cầm bổng lộc và gấm vóc về.
Ngoại trừ bổng lộc và gấm vóc, còn có đồ cổ, tranh chữ, thuốc bổ gì đó người khác tặng, tất cả đều ở khố phòng mới đúng chứ.
Thẩm Dục nghĩ vậy kết luận trong khố phòng có rất nhiều bạc và đồ vật.
Mà bạc và đồ vật kia bị Bạch Như Ý lấy đi.
"Như Ý, nàng thật sự muốn tiếp tục giả ngốc à?"
Sau khi xác định trong khố phòng không có bạc và vật phẩm quý giá, giọng nói của Thẩm Dục trở nên lớn hơn.
"Nếu trong khố phòng không có bạc, vậy bổng lộc mỗi năm ta cầm về đi đâu cả rồi? Còn có đồ cổ, tranh chữ, thuốc bổ quý giá, vải vóc gấm vóc gì đó đi đâu hết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro