Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh

Đầu Bị Cửa Kẹp...

2024-11-05 15:27:15

Liễu Y Y nhíu mày.

"Dám nói xấu chủ tử vu oan ngươi, tội thêm một bậc, thêm mười đại bản."

Trong phút chốc, lời kêu oan của Lâm ma ma nghẹn trong cổ họng.

Bà ta nói cũng thế, không nói cũng thế, không biết phải làm sao cho phải.

"Còn chờ gì nữa, kéo xuống." Liễu Y Y ra lệnh một tiếng, Lâm ma ma bị gã sai vặt sau lưng kéo xuống.

Không bao lâu sau, trong viện vang lên tiếng đánh bằng trượng và tiếng kêu thảm của Lâm ma ma.

Liễu Y Y thấy hạ nhân vây xem càng ngày càng nhiều, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng tươi.

Lý do mụ ta muốn đánh gậy Lâm ma ma vì hai mục đích.

Mục đích đầu tiên, đương nhiên là muốn làm ầm lên chuyện khố phòng bị chuyển đi hết cho mọi người biết, để tất cả mọi người biết bộ mặt thật của Bạch Như Ý.

Mục đích thứ hai chính là muốn giết gà dọa khỉ.

Mụ ta dùng thân phận di nương chưởng quản việc quản gia, không tránh được sẽ có hạ nhân không phục, bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của mụ ta.

Mà Lâm ma ma này đã quản sự trong Thẩm phủ hơn mười năm, thân phận địa vị không giống hạ nhân bình thường.

Bây giờ mụ ta còn dám đánh Lâm ma ma, huống chi là những hạ nhân bình thường kia?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhất định mụ ta phải lập thế, ra oai phủ đầu này.

Đúng như dự đoán, chỉ sau nữa ngày, các hạ nhân trong Thẩm phủ đã biết chuyện Lâm ma ma bị Liễu di nương đánh bằng roi.

Đương nhiên cũng biết chuyện Bạch Như Ý lén chuyển hết đồ ra khỏi khố phòng.

Ngay cả Thẩm Dục cũng nghe nói việc này.

Ông ta lo lắng những hạ nhân kia khiến Liễu Y Y chịu ấm ức, nên đi đến viện của Liễu Y Y trước.

"Y Y, nghe nói hôm nay nàng đánh gậy Lâm ma ma?" Thẩm Dục vừa mới vào phòng đã mở miệng hỏi.

Liễu Y Y thấy Thẩm Dục vừa đến đã hỏi chuyện này, trong lòng không vui.

Mụ ta đen mặt nói: "Sao thế? Phu quân đến làm chủ thay Lâm ma ma à?"

Thẩm Dục thấy Liễu Y Y không vui, vội cười làm lành.

"Sao có thể như thế, ta đến để làm chủ cho Y Y."

Ông ta kéo Liễu Y Y vào lòng, dịu dàng nói: "Những lão nô ở trong phủ ỷ mình ở trong phủ đã lâu nên bắt đầu không để chủ tử vào mắt, đúng là nên đánh. Hôm nay Y Y đánh hay lắm. Ta chỉ lo lắng những lão nô không nghe lời kia chọc tức Y Y nàng. Nếu khiến thê tử của ta bị chọc tức thì ta sẽ đau lòng."

Thẩm Dục nói xong còn xoa lưng Liễu Y Y một hồi.

Liễu Y Y nhột nên bật cười.

Mụ ta tránh tay của Thẩm Dục, tránh khỏi ngực ông ta nói: "Chọc thiếp tức điên cũng không quan trọng, nhưng nếu làm trễ nãi chuyện đặt mua vật phẩm năm mới thì mới là chuyện xấu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dục nghe Liễu Y Y nói như thế, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"Thật sự trong khố phòng không có gì cả à?"

Liễu Y Y ấm ức khẽ gật đầu.

"Ngoại trừ chiếc ghế gỗ lim lâu năm không sửa thì không còn gì cả."

Thẩm Dục tức giận đập bàn.

"Bạch thị này, ta tin tưởng nàng ta như thế, giao hết mọi thứ trong phủ cho nàng ta quản lý mà nàng ta lại dám giấu đồ vật trong khố phòng đi!"

Liễu Y Y thấy Thẩm Dục phát cáu, trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng trên mặt lại vờ tỏ vẻ khó hiểu.

"Dù sao phu nhân cũng là nữ nhi nhà giàu nhất Nam Thành, của hồi môn nhiều như thế, sao lại cần những thứ này của Thẩm phủ chúng ta chứ?"

Mụ ta nói đến đây còn thở dài một hơi.

"Có lẽ tỷ tỷ không muốn để thiếp quản gia, muốn dùng chuyện này làm thiếp khó xử, để thiếp biết khó mà lui."

Liễu Y Y nói xong vành mắt đỏ bừng lên, giống như chịu rất nhiều ấm ức.

Thẩm Dục thấy Liễu Y Y khóc đến mức hốc mắt đỏ bừng, trong lòng cũng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh

Số ký tự: 0