Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đồ Trong Khố Ph...
2024-11-05 15:27:15
Tiêu Dao tiên nhân thấy trong mắt Liễu Y Y tràn đầy hoài nghi, tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu phu nhân tiếc bạc thì ta phối dược liệu bình thường cũng được. Chỉ là những dược liệu kia không có hại đối với thân thể."
"Như vậy sao được? Ta quyết không thể để đứa bé kia sống ung dung thêm bốn mươi mấy ngày nữa!" Liễu Y Y tức giận nói.
Sau đó, mụ ta không vui lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra khỏi ngực.
Tiêu Dao tiên nhân thấy Liễu Y Y lấy ngân phiếu ra nhưng lại không muốn đưa, chủ động giật ngân phiếu khỏi tay mụ ta.
"Phu nhân đi thong thả, chờ sau khi phối thuốc xong thì nhất định ta sẽ đưa qua cho người." Nói xong còn đi qua một bên nhường đường cho Liễu Y Y.
Ánh mắt của Tiêu Dao tiên nhân đầy vẻ chán ghét nhìn Liễu Y Y, sau đó đẩy cửa rời đi.
Mụ ta nghĩ đến chuyện bây giờ cả khố phòng Thẩm phủ ở trong tay mình, mụ ta không để ý chút bạc đó.
Sau khi trở lại Thẩm phủ, Liễu Y Y đi đến khố phòng trước.
Chỉ là lúc mụ ta mở khố phòng ra, khi thấy rõ cảnh tượng trong đó thì ngây ngẩn cả người.
Vì trong khố phòng Thẩm phủ lại không có gì cả!
Không, không thể nói không có gì cả được, vì bên trong vẫn có một thứ.
Đó là chiếc ghế gỗ lim lâu năm không được tu sửa, vô cùng xấu xí.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Liễu Y Y không hiểu nổi.
Mụ ta cho người tìm quản sự ma ma trong phủ đến.
"Lâm ma ma, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bạc trong khố phòng đâu? Còn có đồ cổ châu báu đáng tiền, dược liệu quý báu, gấm vóc đâu? Đi đâu cả rồi?"
Lâm ma ma nhìn khố phòng trống rỗng cũng ngẩn người.
"Di nương, lão nô không biết, bình thường Ý phu nhân không cho chúng nô tài đến gần khố phòng. Khoản thu chi trong khố phòng cũng do Đông Tuyết cô nương dưới tay phu nhân quản."
Liễu Y Y nghe Lâm ma ma nói thế, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Thảo nào Bạch Như Ý vui vẻ giao việc quản gia như thế, thì ra bà ta đã dời đồ trong khố phòng đi từ lâu.
Nữ nhân ác độc này đúng là tâm cơ.
Bà ta nghĩ rằng không cho hạ nhân đến gần khố phòng thì không ai biết sao?
Bà ta muốn làm ầm lên cho mọi người đều biết.
Còn muốn cho Thẩm Dục biết chuyện này.
Đến lúc đó, Bạch Như Ý không chỉ phải ói hết mọi thứ trong khố phòng ra mà ngay cả vị trí chủ mẫu Thẩm phủ cũng phải giao ra.
Liễu Y Y nghĩ vậy nhìn về phía Lâm ma ma.
"Lâm ma ma, bà nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ bà cảm thấy phu nhân làm gì mờ ám với đồ trong khố phòng à? Dù sao phu nhân cũng là nữ nhi của nhà giàu nhất Nam Thành, sao lại thiếu chút đó bạc chứ?"
Lâm ma ma nghe vậy vội khoát tay nói: "Di nương, người hiểu lầm rồi, lão nô không có ý này, lão nô chỉ nói rõ mọi chuyện mà thôi."
Liễu Y Y đen mặt nói: "Không có ý này, ta xem ngươi có ý này. Ngay cả đương gia chủ mẫu cũng dám chửi bới, ta thấy ngươi ngứa da rồi. Người đâu, kéo Lâm ma ma xuống đánh hai mươi đại bản, xem sau này bà ta còn dám tùy tiện vu oan chủ tử không!"
"Phu nhân, lão nô bị oan!" Lâm ma ma vội quỳ xuống kêu oan.
Liễu Y Y hừ lạnh một tiếng.
"Bị oan? Ý của ngươi là ta vu oan ngươi?"
Lâm ma ma gật đầu giã tỏi: "Di nương, lão nô thật sự bị oan."
"Như vậy sao được? Ta quyết không thể để đứa bé kia sống ung dung thêm bốn mươi mấy ngày nữa!" Liễu Y Y tức giận nói.
Sau đó, mụ ta không vui lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra khỏi ngực.
Tiêu Dao tiên nhân thấy Liễu Y Y lấy ngân phiếu ra nhưng lại không muốn đưa, chủ động giật ngân phiếu khỏi tay mụ ta.
"Phu nhân đi thong thả, chờ sau khi phối thuốc xong thì nhất định ta sẽ đưa qua cho người." Nói xong còn đi qua một bên nhường đường cho Liễu Y Y.
Ánh mắt của Tiêu Dao tiên nhân đầy vẻ chán ghét nhìn Liễu Y Y, sau đó đẩy cửa rời đi.
Mụ ta nghĩ đến chuyện bây giờ cả khố phòng Thẩm phủ ở trong tay mình, mụ ta không để ý chút bạc đó.
Sau khi trở lại Thẩm phủ, Liễu Y Y đi đến khố phòng trước.
Chỉ là lúc mụ ta mở khố phòng ra, khi thấy rõ cảnh tượng trong đó thì ngây ngẩn cả người.
Vì trong khố phòng Thẩm phủ lại không có gì cả!
Không, không thể nói không có gì cả được, vì bên trong vẫn có một thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là chiếc ghế gỗ lim lâu năm không được tu sửa, vô cùng xấu xí.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Liễu Y Y không hiểu nổi.
Mụ ta cho người tìm quản sự ma ma trong phủ đến.
"Lâm ma ma, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bạc trong khố phòng đâu? Còn có đồ cổ châu báu đáng tiền, dược liệu quý báu, gấm vóc đâu? Đi đâu cả rồi?"
Lâm ma ma nhìn khố phòng trống rỗng cũng ngẩn người.
"Di nương, lão nô không biết, bình thường Ý phu nhân không cho chúng nô tài đến gần khố phòng. Khoản thu chi trong khố phòng cũng do Đông Tuyết cô nương dưới tay phu nhân quản."
Liễu Y Y nghe Lâm ma ma nói thế, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Thảo nào Bạch Như Ý vui vẻ giao việc quản gia như thế, thì ra bà ta đã dời đồ trong khố phòng đi từ lâu.
Nữ nhân ác độc này đúng là tâm cơ.
Bà ta nghĩ rằng không cho hạ nhân đến gần khố phòng thì không ai biết sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta muốn làm ầm lên cho mọi người đều biết.
Còn muốn cho Thẩm Dục biết chuyện này.
Đến lúc đó, Bạch Như Ý không chỉ phải ói hết mọi thứ trong khố phòng ra mà ngay cả vị trí chủ mẫu Thẩm phủ cũng phải giao ra.
Liễu Y Y nghĩ vậy nhìn về phía Lâm ma ma.
"Lâm ma ma, bà nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ bà cảm thấy phu nhân làm gì mờ ám với đồ trong khố phòng à? Dù sao phu nhân cũng là nữ nhi của nhà giàu nhất Nam Thành, sao lại thiếu chút đó bạc chứ?"
Lâm ma ma nghe vậy vội khoát tay nói: "Di nương, người hiểu lầm rồi, lão nô không có ý này, lão nô chỉ nói rõ mọi chuyện mà thôi."
Liễu Y Y đen mặt nói: "Không có ý này, ta xem ngươi có ý này. Ngay cả đương gia chủ mẫu cũng dám chửi bới, ta thấy ngươi ngứa da rồi. Người đâu, kéo Lâm ma ma xuống đánh hai mươi đại bản, xem sau này bà ta còn dám tùy tiện vu oan chủ tử không!"
"Phu nhân, lão nô bị oan!" Lâm ma ma vội quỳ xuống kêu oan.
Liễu Y Y hừ lạnh một tiếng.
"Bị oan? Ý của ngươi là ta vu oan ngươi?"
Lâm ma ma gật đầu giã tỏi: "Di nương, lão nô thật sự bị oan."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro