Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đồ Trong Khố Ph...
2024-11-05 15:27:15
Liễu Y Y đi đến khách điếm Duyên Lai.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Dao tiên nhân, mụ ta mắng một chập trước.
"Rõ ràng đã nói xong rồi, vì sao ông lại lật lọng? Chẳng lẽ lại muốn lên giá?" Sắc mặt của Liễu Y Y rất khó coi, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Dao tiên nhân.
Tiêu Dao tiên nhân vội vàng giải thích.
"Không phải như thế, Tiêu Dao tiên nhân ta là người chú trọng chữ tín, sao lại làm chuyện lên giá như thế?"
"Vậy sao lúc đó ông lại thay đổi kế hoạch?" Liễu Y Y vô cùng tức giận, ngay cả giọng nói cũng trở nên sắc bén, khác xa lúc ở trước mặt Thẩm Dục.
Tiêu Dao tiên nhân cười làm lành rót một chén trà cho Liễu Y Y, sau đó bắt đầu nói nhảm.
"Phu nhân có chỗ không biết. Từ xưa đến nay, muốn lấy tim người làm thuốc thì trước khi làm thuốc phải biến kẻ đó làm dược nhân. Như thế, tim của hắn mới được gọi là dược tâm. Phu quân của người là Thượng Thư đại nhân, không phải kẻ ngốc. Cho dù tối hôm qua không ý thức được vấn đề này, sau này nghĩ lại cũng biết. Chỉ cần ngài ấy nghĩ đến chuyện này thì sẽ hoài nghi. Nếu đã hoài nghi thì chắc chắn sẽ cho người điều tra chuyện này.Nếu tra liên quan đến phu nhân thì chẳng phải được không bù mất sao? Cho nên ta cảm thấy diễn trò hại người không được có bất kỳ sơ hở nào, như thế mới khiến cho tất cả chúng ta đều an toàn."
Khi nghe Tiêu Dao tiên nhân nói vậy, sắc mặt của Tiêu Dao tiên nhân đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn.
Mụ ta đập mạnh chén trà trong tay xuống, ánh mắt độc ác nói: "Tuy nói như thế, nhưng khi nghĩ đến tên nghiệp chướng kia có thể sống thêm bốn mươi chín ngày, ta giận không có chỗ trút."
Tiêu Dao tiên nhân thấy thế lại rót một chén trà cho Liễu Y Y.
Lão ta xích lại gần Liễu Y Y, khẽ nói: "Phu nhân có biết, có đôi khi sống còn khó chịu hơn chết."
Liễu Y Y khinh bỉ nhìn Tiêu Dao tiên nhân.
"Đừng giả vờ cao thâm gì đó ở trước mặt ta. Ngươi là ai ta còn không biết à?"
Chỉ là một kẻ lừa gạt giả danh mà thôi.
"Nói rõ mọi chuyện cho ta."
Tiêu Dao tiên nhân cười bồi: "Chẳng phải đứa bé kia sẽ uống thuốc bảy bảy bốn mươi chín à? Ta chỉ cần động tay chân vào thuốc nó dùng thì có thể khiến nội tạng trong cơ thể đứa bé kia mục nát, đau đến mức không muốn sống nữa."
Liễu Y Y nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ độc ác.
Nhận hết đau đớn sau đó lại bị moi tim?
Như thế đúng là càng hả giận hơn.
Mụ ta nhìn Tiêu Dao tiên nhân, nói: "Nếu như thế, vậy ta không tính toán chuyện lật lọng với ông nữa. Chỉ là ông chuẩn bị thuốc này cho ta."
Nếu mụ ta đi lấy thuốc, khó tránh sẽ bị người trong tiệm thuốc nhìn ra manh mối gì đó.
Tiêu Dao tiên nhân tiếp tục cười làm lành.
"Đương nhiên rồi, dù sao thuốc này ngoại trừ ta thì người khác cũng không phối ra được. Chờ phối xong thuốc thì ta sẽ đưa đến phủ của người trước."
Tiêu Dao tiên nhân thấy Liễu Y Y đứng dậy muốn đi, vội ngăn trước mặt mụ ta.
"Ông có ý gì?" Liễu Y Y nhíu mày hỏi.
Tiêu Dao tiên nhân cười rạng rỡ.
"Phu nhân, còn chưa đưa tiền bốc thuốc."
Ánh mắt của Liễu Y Y đầy vẻ ghét bỏ nhìn Tiêu Dao tiên nhân.
"Ông đã thu một trăm lượng tiền đặt cọc của ta, bây giờ tiền thuốc cũng tính à?"
Đúng là lòng tham không đáy.
Nếu không phải cung đã căng dây, mụ ta thật sự không muốn tiếp tục hợp tác với loại người này.
Tiêu Dao tiên nhân cười nói: "Phu nhân có điều không biết, dược liệu cần thiết để chế toa thuốc này vô cùng khó tìm, rất nhiều dược liệu phải mua ở chợ đen, không có năm mươi lượng bạc vốn không mua được."
Sau khi nhìn thấy Tiêu Dao tiên nhân, mụ ta mắng một chập trước.
"Rõ ràng đã nói xong rồi, vì sao ông lại lật lọng? Chẳng lẽ lại muốn lên giá?" Sắc mặt của Liễu Y Y rất khó coi, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Dao tiên nhân.
Tiêu Dao tiên nhân vội vàng giải thích.
"Không phải như thế, Tiêu Dao tiên nhân ta là người chú trọng chữ tín, sao lại làm chuyện lên giá như thế?"
"Vậy sao lúc đó ông lại thay đổi kế hoạch?" Liễu Y Y vô cùng tức giận, ngay cả giọng nói cũng trở nên sắc bén, khác xa lúc ở trước mặt Thẩm Dục.
Tiêu Dao tiên nhân cười làm lành rót một chén trà cho Liễu Y Y, sau đó bắt đầu nói nhảm.
"Phu nhân có chỗ không biết. Từ xưa đến nay, muốn lấy tim người làm thuốc thì trước khi làm thuốc phải biến kẻ đó làm dược nhân. Như thế, tim của hắn mới được gọi là dược tâm. Phu quân của người là Thượng Thư đại nhân, không phải kẻ ngốc. Cho dù tối hôm qua không ý thức được vấn đề này, sau này nghĩ lại cũng biết. Chỉ cần ngài ấy nghĩ đến chuyện này thì sẽ hoài nghi. Nếu đã hoài nghi thì chắc chắn sẽ cho người điều tra chuyện này.Nếu tra liên quan đến phu nhân thì chẳng phải được không bù mất sao? Cho nên ta cảm thấy diễn trò hại người không được có bất kỳ sơ hở nào, như thế mới khiến cho tất cả chúng ta đều an toàn."
Khi nghe Tiêu Dao tiên nhân nói vậy, sắc mặt của Tiêu Dao tiên nhân đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn.
Mụ ta đập mạnh chén trà trong tay xuống, ánh mắt độc ác nói: "Tuy nói như thế, nhưng khi nghĩ đến tên nghiệp chướng kia có thể sống thêm bốn mươi chín ngày, ta giận không có chỗ trút."
Tiêu Dao tiên nhân thấy thế lại rót một chén trà cho Liễu Y Y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão ta xích lại gần Liễu Y Y, khẽ nói: "Phu nhân có biết, có đôi khi sống còn khó chịu hơn chết."
Liễu Y Y khinh bỉ nhìn Tiêu Dao tiên nhân.
"Đừng giả vờ cao thâm gì đó ở trước mặt ta. Ngươi là ai ta còn không biết à?"
Chỉ là một kẻ lừa gạt giả danh mà thôi.
"Nói rõ mọi chuyện cho ta."
Tiêu Dao tiên nhân cười bồi: "Chẳng phải đứa bé kia sẽ uống thuốc bảy bảy bốn mươi chín à? Ta chỉ cần động tay chân vào thuốc nó dùng thì có thể khiến nội tạng trong cơ thể đứa bé kia mục nát, đau đến mức không muốn sống nữa."
Liễu Y Y nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ độc ác.
Nhận hết đau đớn sau đó lại bị moi tim?
Như thế đúng là càng hả giận hơn.
Mụ ta nhìn Tiêu Dao tiên nhân, nói: "Nếu như thế, vậy ta không tính toán chuyện lật lọng với ông nữa. Chỉ là ông chuẩn bị thuốc này cho ta."
Nếu mụ ta đi lấy thuốc, khó tránh sẽ bị người trong tiệm thuốc nhìn ra manh mối gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Dao tiên nhân tiếp tục cười làm lành.
"Đương nhiên rồi, dù sao thuốc này ngoại trừ ta thì người khác cũng không phối ra được. Chờ phối xong thuốc thì ta sẽ đưa đến phủ của người trước."
Tiêu Dao tiên nhân thấy Liễu Y Y đứng dậy muốn đi, vội ngăn trước mặt mụ ta.
"Ông có ý gì?" Liễu Y Y nhíu mày hỏi.
Tiêu Dao tiên nhân cười rạng rỡ.
"Phu nhân, còn chưa đưa tiền bốc thuốc."
Ánh mắt của Liễu Y Y đầy vẻ ghét bỏ nhìn Tiêu Dao tiên nhân.
"Ông đã thu một trăm lượng tiền đặt cọc của ta, bây giờ tiền thuốc cũng tính à?"
Đúng là lòng tham không đáy.
Nếu không phải cung đã căng dây, mụ ta thật sự không muốn tiếp tục hợp tác với loại người này.
Tiêu Dao tiên nhân cười nói: "Phu nhân có điều không biết, dược liệu cần thiết để chế toa thuốc này vô cùng khó tìm, rất nhiều dược liệu phải mua ở chợ đen, không có năm mươi lượng bạc vốn không mua được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro