Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đường Đường Là...
2024-11-05 15:27:15
Sau khi nghe Liễu Y Y nói, sắc mặt của Thẩm Dục càng khó coi hơn.
Đúng thế, một đứa trẻ mới ra đời mấy ngày sao có thể đánh ông ta thành như vậy chứ?
Chẳng lẽ đứa bé kia thật sự là quái thai?
Ông ta quay lại nhìn Liễu Y Y, nghiêm túc nói: "Y Y, ta không nói đùa với nàng, đây thật sự là bị Đường Đường đánh. Nàng nói xem, vì sao một đứa bé mới sinh chưa đầy bốn ngày lại mạnh như thế, chẳng lẽ nó đúng là quái thai?"
Liễu Y Y tỏ vẻ kinh ngạc.
"Là thật sao, đứa nhỏ này kỳ lạ thật. Nhưng phu quân, vì sao nó lại ra tay đánh chàng? Chàng là phu thân của nó mà?"
Thẩm Dục không thể nào hiểu được.
"Có lẽ nó vô tình thôi."
Liễu Y Y như có điều suy nghĩ nói: "Thiếp nghe nói có vài đứa trẻ vừa sinh ra là quái vật, hi vọng Đường Đường không phải như thế."
Thẩm Dục nghe vậy, trong lòng run lên.
"Chắc không phải chứ, Đường Đường là người được chính miệng quốc sư đại nhân khen ngợi đấy."
Liễu Y Y khẽ gật đầu đồng ý.
"Ta cũng không phải Đường Đường không phải đứa bé như thế, chỉ là nó vừa sinh ra thì trên mặt đã có bớt đỏ, lại còn có sức mạnh làm nam tử trưởng thành bị thương, đúng là vô cùng quái dị."
Thẩm Dục nghe vậy lại rơi vào trầm tư lần nữa.
Y Y nói đúng, đúng là đứa nhỏ này vô cùng kỳ lạ.
Chẳng lẽ Bạch Như Ý sinh quái vật cho ông ta sao?
Ông ta nghĩ thế càng không có ấn tượng tốt với Đường Đường.
Thậm chí càng thêm chán ghét.
Liễu Y Y cảm thấy lời nói của mình có hiệu quả, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
"Phu quân đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ sớm đi, sáng mai còn phải vào triều đó."
Mụ ta nói xong đi đến trước mặt Thẩm Dục, cởi áo ngoài cho ông ta.
Thẩm Dục động tình, một tay ôm ngang Liễu Y Y.
Chỉ là vừa mới dùng sức, trên mông của ông ta lại truyền đến cảm giác đau đớn. Đau đến mức ông ta run lên, suýt chút nữa khiến Liễu Y Y ngã trên đất.
Liễu Y Y giật nảy mình, vội vàng ôm chặt cổ Thẩm Dục.
Mặc dù Thẩm Dục nén đau ôm mụ ta lên giường, nhưng tình thú gì đó mất sạch.
Ông ta cười cười xấu hổ với Liễu Y Y, nằm nghiêng bên cạnh mụ ta ngủ thiếp đi.
Liễu Y Y thấy Thẩm Dục không làm gì cả, trong mắt hiện đầy sự thất vọng.
Mụ ta nghĩ đến dáng vẻ bất ổn của Thẩm Dục khi ôm mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Thẩm Dục mới hơn ba mươi đã bắt đầu không được?
Liễu Y Y nghĩ vậy, trong lòng càng khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dục đi vào triều như bình thường.
Khi đi đến đâu ông ta cũng có thể nghe thấy giọng nói xì xào bàn tán.
"Các ngươi nhìn mặt của Thẩm đại nhân đi, thấy không, nhìn vết thương kia là bị nữ nhân đánh đấy."
"Xem ra Thẩm đại nhân chọc nợ đào hoa rồi."
"Còn tư thế đi đường của Thẩm đại nhân nữa, ta cảm thấy hơi lạ."
"Ta cũng cảm thấy lạ."
"Các ngươi nói, có phải Thẩm đại nhân làm chuyện đó quá đà không? Nhìn qua tình hình chiến đấu rất mãnh liệt."
"Không ngờ Thẩm đại nhân lại là người thế này."
"Đúng thế, không thể nhìn vẻ bề ngoài được mà."
"Bình thường mời Thẩm đại nhân uống rượu, ngài ấy không cần nữ tử tiếp rượu, còn tưởng rằng ngài ấy thanh cao, thì ra nữ tử đó không hợp khẩu vị..."
"Đúng là đã nhìn lầm ông ta rồi, không ngờ Thẩm đại nhân lại là ngụy quân tử tỏ vẻ đạo mạo."
"Hừ, đúng là bại hoại."
*
Thẩm Dục nghe các đồng liêu bàn tán như thế, ông ta muốn giải thích nhưng lại lo lắng giấu đầu lòi đuôi.
Nếu không giải thích thì ông ta lại cảm thấy oan ức, bực bội không thôi.
Vào lúc thượng triều, Hoàng thượng cũng chú ý đến vẻ thảm hại của ông ta, có ý riêng nói ông ta vài câu khiến ông ta ấm ức không thôi.
Ông ta nghĩ đến những chuyện này đều do Đường Đường đánh ông ta bị thương tạo thành, Thẩm Dục càng không thích Đường Đường.
Ông ta cảm thấy chắc chắn là mình xung đột với nghịch nữ kia, sau này không đến gần nàng nữa.
Đúng thế, một đứa trẻ mới ra đời mấy ngày sao có thể đánh ông ta thành như vậy chứ?
Chẳng lẽ đứa bé kia thật sự là quái thai?
Ông ta quay lại nhìn Liễu Y Y, nghiêm túc nói: "Y Y, ta không nói đùa với nàng, đây thật sự là bị Đường Đường đánh. Nàng nói xem, vì sao một đứa bé mới sinh chưa đầy bốn ngày lại mạnh như thế, chẳng lẽ nó đúng là quái thai?"
Liễu Y Y tỏ vẻ kinh ngạc.
"Là thật sao, đứa nhỏ này kỳ lạ thật. Nhưng phu quân, vì sao nó lại ra tay đánh chàng? Chàng là phu thân của nó mà?"
Thẩm Dục không thể nào hiểu được.
"Có lẽ nó vô tình thôi."
Liễu Y Y như có điều suy nghĩ nói: "Thiếp nghe nói có vài đứa trẻ vừa sinh ra là quái vật, hi vọng Đường Đường không phải như thế."
Thẩm Dục nghe vậy, trong lòng run lên.
"Chắc không phải chứ, Đường Đường là người được chính miệng quốc sư đại nhân khen ngợi đấy."
Liễu Y Y khẽ gật đầu đồng ý.
"Ta cũng không phải Đường Đường không phải đứa bé như thế, chỉ là nó vừa sinh ra thì trên mặt đã có bớt đỏ, lại còn có sức mạnh làm nam tử trưởng thành bị thương, đúng là vô cùng quái dị."
Thẩm Dục nghe vậy lại rơi vào trầm tư lần nữa.
Y Y nói đúng, đúng là đứa nhỏ này vô cùng kỳ lạ.
Chẳng lẽ Bạch Như Ý sinh quái vật cho ông ta sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta nghĩ thế càng không có ấn tượng tốt với Đường Đường.
Thậm chí càng thêm chán ghét.
Liễu Y Y cảm thấy lời nói của mình có hiệu quả, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
"Phu quân đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ sớm đi, sáng mai còn phải vào triều đó."
Mụ ta nói xong đi đến trước mặt Thẩm Dục, cởi áo ngoài cho ông ta.
Thẩm Dục động tình, một tay ôm ngang Liễu Y Y.
Chỉ là vừa mới dùng sức, trên mông của ông ta lại truyền đến cảm giác đau đớn. Đau đến mức ông ta run lên, suýt chút nữa khiến Liễu Y Y ngã trên đất.
Liễu Y Y giật nảy mình, vội vàng ôm chặt cổ Thẩm Dục.
Mặc dù Thẩm Dục nén đau ôm mụ ta lên giường, nhưng tình thú gì đó mất sạch.
Ông ta cười cười xấu hổ với Liễu Y Y, nằm nghiêng bên cạnh mụ ta ngủ thiếp đi.
Liễu Y Y thấy Thẩm Dục không làm gì cả, trong mắt hiện đầy sự thất vọng.
Mụ ta nghĩ đến dáng vẻ bất ổn của Thẩm Dục khi ôm mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Thẩm Dục mới hơn ba mươi đã bắt đầu không được?
Liễu Y Y nghĩ vậy, trong lòng càng khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dục đi vào triều như bình thường.
Khi đi đến đâu ông ta cũng có thể nghe thấy giọng nói xì xào bàn tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các ngươi nhìn mặt của Thẩm đại nhân đi, thấy không, nhìn vết thương kia là bị nữ nhân đánh đấy."
"Xem ra Thẩm đại nhân chọc nợ đào hoa rồi."
"Còn tư thế đi đường của Thẩm đại nhân nữa, ta cảm thấy hơi lạ."
"Ta cũng cảm thấy lạ."
"Các ngươi nói, có phải Thẩm đại nhân làm chuyện đó quá đà không? Nhìn qua tình hình chiến đấu rất mãnh liệt."
"Không ngờ Thẩm đại nhân lại là người thế này."
"Đúng thế, không thể nhìn vẻ bề ngoài được mà."
"Bình thường mời Thẩm đại nhân uống rượu, ngài ấy không cần nữ tử tiếp rượu, còn tưởng rằng ngài ấy thanh cao, thì ra nữ tử đó không hợp khẩu vị..."
"Đúng là đã nhìn lầm ông ta rồi, không ngờ Thẩm đại nhân lại là ngụy quân tử tỏ vẻ đạo mạo."
"Hừ, đúng là bại hoại."
*
Thẩm Dục nghe các đồng liêu bàn tán như thế, ông ta muốn giải thích nhưng lại lo lắng giấu đầu lòi đuôi.
Nếu không giải thích thì ông ta lại cảm thấy oan ức, bực bội không thôi.
Vào lúc thượng triều, Hoàng thượng cũng chú ý đến vẻ thảm hại của ông ta, có ý riêng nói ông ta vài câu khiến ông ta ấm ức không thôi.
Ông ta nghĩ đến những chuyện này đều do Đường Đường đánh ông ta bị thương tạo thành, Thẩm Dục càng không thích Đường Đường.
Ông ta cảm thấy chắc chắn là mình xung đột với nghịch nữ kia, sau này không đến gần nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro