Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đứa Trẻ Khiến N...
2024-11-05 15:27:15
Đường Đường càng nghĩ càng tức giận, mắng mấy người Thẩm Dục và Liễu Y Y một phen.
Bạch Như Ý siết chặt hai tay, cho dù móng tay cắm vào thịt bà cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì so với cơn đau trên tay, lòng của bà còn đau hơn.
Bà không ngờ Thẩm Dục lại đối xử với bà và con bà như thế.
Thảo nào, thảo nào...
Thảo nào hôm qua sinh con, Thẩm Dục đuổi hết nha hoàn thiếp thân của bà ra ngoài, còn nói muốn đích thân ở cạnh khi bà sinh con.
Thì ra là vì muốn lén đổi con của bà và Liễu Y Y.
Thảo nào Thẩm Dục đối xử với Khiêm Nhi và Ngôn Thanh lạnh lùng chỉ yêu chiều mình Thẩm Tử An.
Thì ra trong lòng ông ta chỉ có Thẩm Tử An mới là đích tử.
Và Liễu Y Y nữa.
Thảo nào mụ ta quan tâm Thẩm Tử An như thế, không chỉ ngày nào cũng hỏi han ân cần mà quan tâm mọi chuyện.
Thì ra mụ ta mới là mẹ ruột của Thẩm Tử An.
Buồn cười, buồn cười, đúng là quá buồn cười.
Lúc trước, bà vẫn nghĩ Liễu Y Y lương thiện hiểu chuyện nên mới đối xử tốt với Thẩm Tử An như vậy.
Không chỉ có bà, ngay cả toàn bộ hạ nhân Thẩm phủ đều nghĩ như thế. Vì chuyện này nên khen Liễu Y Y không dứt lời, khiến Liễu Y Y có thanh danh tốt.
Thì ra chỉ là trò cười.
Đáng hận, rất đáng hận!
Không chỉ Thẩm Dục đáng hận, Liễu Y Y đáng hận mà Thẩm Tử An trước mắt cũng đáng hận như thế!
Bạch Như Ý chỉ cảm thấy không thể kìm chế cơn hận trong lòng.
Mà lúc này, Thẩm Tử An cũng vô cùng ấm ức.
Hắn ta khoanh tay nói: "Ta không muốn làm Tam ca của một kẻ quái dị. Mất mặt, Tử An cảm thấy mất mặt!"
Cuối cùng Bạch Như Ý không kìm được sự oán hận trong lòng.
Bà túm Thẩm Tử An bên cạnh tát hắn ta một bạt tai.
"Ngươi là nghịch tử, vậy mà nói muội muội của mình là kẻ quái dị, xem ta có đánh chết ngươi không!"
Thẩm Tử An còn chưa kịp phản ứng, Bạch Như Ý lại tát thêm một bạt tai, khiến Thẩm Tử An ngã nhào trên đất.
Đông Tuyết và Hạ Thiền thấy thế đều giật nảy mình.
Chờ sau khi phản ứng lại, Đông Tuyết vội vàng kéo Bạch Như Ý ra.
"Phu nhân, người bớt giận, Tam công tử còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng chấp nhặt với ngài ấy."
"Đúng thế phu nhân, lời trẻ con nói đừng để ý." Hạ Thiền cũng hùa theo nói.
Nói xong còn đỡ Thẩm Tử An lên.
Mà Đường Đường nằm trong nôi lại hưng phấn vỗ tay cổ vũ.
[Đánh hay lắm, đánh hay lắm, đánh tuyệt lắm.]
[Đánh chết ngươi Thẩm Tử An.]
[Dám nói ta xấu!]
[Dám nói ta là quái vật!]
[Dám đào mộ quất xác!]
[Bây giờ đánh chết ngươi, xem sau này ngươi còn đào mộ quất xác như thế nào.]
[Mẫu thân, đánh, tiếp tục đánh, đánh cho đến chết!]
Nàng ê a rất hăng hái.
Bạch Như Ý: Mẫu thân cũng muốn tiếp tục đánh nhưng lại bị Đông Tuyết kéo lại...
Mà lúc này, Thẩm Tử An mới từ trạng thái mơ hồ phản ứng lại.
Thẩm Tử An cảm nhận được trên mặt đau rát, hắn ta "Hu hu" khóc rống lên.
Hắn ta chỉ vào Bạch Như Ý, nói: "Vậy mà mẫu thân đánh con, vậy mà mẫu thân đánh con, con sẽ nói với cha. Con sẽ nói để cha bỏ kẻ ác độc như bà!"
Thẩm Tử An nói xong ôm mặt có hai vết bàn tay, khóc thảm thiết chạy ra khỏi phòng của Bạch Như Ý.
Mà Đông Tuyết và Hạ Thiền cũng bị Thẩm Tử An làm cho ngây ngốc.
Tam công tử này thật quá đáng!
Dám nhục mạ mẹ ruột của mình, còn nói lời đại nghịch bất đạo như thế!
Đúng là thiếu dạy dỗ.
Sớm biết vậy vừa rồi không ngăn phu nhân, để phu nhân dạy dỗ tiểu tử ngu ngốc này một phen.
Hai người lo lắng nhìn về phía Bạch Như Ý, lại phát hiện sắc mặt Bạch Như Ý trắng bệch, trong mắt có vẻ đau lòng.
Bọn họ nghĩ rằng Bạch Như Ý bị Thẩm Tử An chọc giận, không hề biết trong lòng Bạch Như Ý oán hận thế nào.
Bạch Như Ý siết chặt hai tay, cho dù móng tay cắm vào thịt bà cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì so với cơn đau trên tay, lòng của bà còn đau hơn.
Bà không ngờ Thẩm Dục lại đối xử với bà và con bà như thế.
Thảo nào, thảo nào...
Thảo nào hôm qua sinh con, Thẩm Dục đuổi hết nha hoàn thiếp thân của bà ra ngoài, còn nói muốn đích thân ở cạnh khi bà sinh con.
Thì ra là vì muốn lén đổi con của bà và Liễu Y Y.
Thảo nào Thẩm Dục đối xử với Khiêm Nhi và Ngôn Thanh lạnh lùng chỉ yêu chiều mình Thẩm Tử An.
Thì ra trong lòng ông ta chỉ có Thẩm Tử An mới là đích tử.
Và Liễu Y Y nữa.
Thảo nào mụ ta quan tâm Thẩm Tử An như thế, không chỉ ngày nào cũng hỏi han ân cần mà quan tâm mọi chuyện.
Thì ra mụ ta mới là mẹ ruột của Thẩm Tử An.
Buồn cười, buồn cười, đúng là quá buồn cười.
Lúc trước, bà vẫn nghĩ Liễu Y Y lương thiện hiểu chuyện nên mới đối xử tốt với Thẩm Tử An như vậy.
Không chỉ có bà, ngay cả toàn bộ hạ nhân Thẩm phủ đều nghĩ như thế. Vì chuyện này nên khen Liễu Y Y không dứt lời, khiến Liễu Y Y có thanh danh tốt.
Thì ra chỉ là trò cười.
Đáng hận, rất đáng hận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ Thẩm Dục đáng hận, Liễu Y Y đáng hận mà Thẩm Tử An trước mắt cũng đáng hận như thế!
Bạch Như Ý chỉ cảm thấy không thể kìm chế cơn hận trong lòng.
Mà lúc này, Thẩm Tử An cũng vô cùng ấm ức.
Hắn ta khoanh tay nói: "Ta không muốn làm Tam ca của một kẻ quái dị. Mất mặt, Tử An cảm thấy mất mặt!"
Cuối cùng Bạch Như Ý không kìm được sự oán hận trong lòng.
Bà túm Thẩm Tử An bên cạnh tát hắn ta một bạt tai.
"Ngươi là nghịch tử, vậy mà nói muội muội của mình là kẻ quái dị, xem ta có đánh chết ngươi không!"
Thẩm Tử An còn chưa kịp phản ứng, Bạch Như Ý lại tát thêm một bạt tai, khiến Thẩm Tử An ngã nhào trên đất.
Đông Tuyết và Hạ Thiền thấy thế đều giật nảy mình.
Chờ sau khi phản ứng lại, Đông Tuyết vội vàng kéo Bạch Như Ý ra.
"Phu nhân, người bớt giận, Tam công tử còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng chấp nhặt với ngài ấy."
"Đúng thế phu nhân, lời trẻ con nói đừng để ý." Hạ Thiền cũng hùa theo nói.
Nói xong còn đỡ Thẩm Tử An lên.
Mà Đường Đường nằm trong nôi lại hưng phấn vỗ tay cổ vũ.
[Đánh hay lắm, đánh hay lắm, đánh tuyệt lắm.]
[Đánh chết ngươi Thẩm Tử An.]
[Dám nói ta xấu!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Dám nói ta là quái vật!]
[Dám đào mộ quất xác!]
[Bây giờ đánh chết ngươi, xem sau này ngươi còn đào mộ quất xác như thế nào.]
[Mẫu thân, đánh, tiếp tục đánh, đánh cho đến chết!]
Nàng ê a rất hăng hái.
Bạch Như Ý: Mẫu thân cũng muốn tiếp tục đánh nhưng lại bị Đông Tuyết kéo lại...
Mà lúc này, Thẩm Tử An mới từ trạng thái mơ hồ phản ứng lại.
Thẩm Tử An cảm nhận được trên mặt đau rát, hắn ta "Hu hu" khóc rống lên.
Hắn ta chỉ vào Bạch Như Ý, nói: "Vậy mà mẫu thân đánh con, vậy mà mẫu thân đánh con, con sẽ nói với cha. Con sẽ nói để cha bỏ kẻ ác độc như bà!"
Thẩm Tử An nói xong ôm mặt có hai vết bàn tay, khóc thảm thiết chạy ra khỏi phòng của Bạch Như Ý.
Mà Đông Tuyết và Hạ Thiền cũng bị Thẩm Tử An làm cho ngây ngốc.
Tam công tử này thật quá đáng!
Dám nhục mạ mẹ ruột của mình, còn nói lời đại nghịch bất đạo như thế!
Đúng là thiếu dạy dỗ.
Sớm biết vậy vừa rồi không ngăn phu nhân, để phu nhân dạy dỗ tiểu tử ngu ngốc này một phen.
Hai người lo lắng nhìn về phía Bạch Như Ý, lại phát hiện sắc mặt Bạch Như Ý trắng bệch, trong mắt có vẻ đau lòng.
Bọn họ nghĩ rằng Bạch Như Ý bị Thẩm Tử An chọc giận, không hề biết trong lòng Bạch Như Ý oán hận thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro