Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Tội Ngỗ Nghịch
2024-11-05 15:27:15
Bạch Như Ý âm thầm thề trong lòng nhất định phải khiến tất cả những kẻ ác phải trả giá đắt.
Nhưng trước đó, bà phải xác nhận trước xem con trai ruột của bà có an toàn không.
Vì thế, bà rỉ tai với Đông Tuyết vài câu.
Mặc dù Đông Tuyết hơi khó hiểu nhưng vẫn cầm bạc đi.
Chờ sau khi Đông Tuyết trở về, Đường Đường đã uống sữa ngủ thiếp đi.
Thật ra Đường Đường không muốn ngủ nhưng trẻ sơ sinh ngủ nhiều, nàng cũng không có cách nào.
Đông Tuyết thấy Đường Đường đã ngủ, lo lắng sẽ đánh thức nàng nên cố ý khẽ nói.
"Phu nhân, đã nghe ngóng rồi, Tứ công tử không sao cả, hôm nay còn vấn an Đại tiểu thư. Còn nữa, nô tỳ thu mua được đại nha hoàn trong viện của Tứ công tử, bảo nàng ta liên tục nhìn chằm chằm Tứ công tử. Cho dù Tứ công tử có hành động gì ở bên kia thì nàng ta cũng sẽ báo cho phu nhân trước."
Bạch Như Ý nghe vậy mới thoáng thả lỏng trong lòng.
Mặc dù bà ở kinh thành không quyền không thế nhưng bà có tiền.
Có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ.
Cho dù nha hoàn kia là người của Liễu Y Y nhưng khi thấy lợi lớn trước mắt cũng sẽ phản chủ.
Dù sao, bà bảo Đông Tuyết cho nha hoàn kia tiền, Liễu Y Y không thể nảo bỏ ra nổi.
Cho nên bà không hề lo lắng nha hoàn kia sẽ nói chuyện Đông Tuyết với Liễu Y Y.
"Phu nhân, sao người lại đột nhiên muốn biết tình hình của Tứ công tử thế? Chẳng lẽ người muốn nắm nhược điểm của Tứ công tử, dùng chuyện này bắt chẹt Liễu di nương?" Đông Tuyết hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Suýt chút nữa Liễu di nương đã hại phu nhân một xác hai mạng, phu nhân dùng chút thủ đoạn báo thù cũng đúng.
Chỉ là bình thường Tứ công tử không được Liễu di nương chào đón, chẳng phải phu nhân cũng biết à?
Sao lại lựa chọn đặt cược vào Tứ công tử thế?
Bạch Như Ý không giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh nói: "Ngày sau ngươi sẽ biết."
Bây giờ quan trọng nhất là dọn sạch tai mắt trong viện của mình.
Nếu không bà và cung nữ có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Bà vốn định nhờ vào tiếng lòng của Đường Đường để xem trong viện của bà có bao nhiêu tai mắt, nhưng sau khi Đường Đường uống sữa đã ngủ mất, cho đến bây giờ vẫn chưa thức dậy, Bạch Như Ý đành phải bỏ qua trước.
Buổi tối.
Bạch Như Ý vừa mới chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Dục đã đến viện của bà.
Sau khi nhìn thấy Bạch Như Ý, câu đầu tiên ông ta hỏi là chuyện về Thẩm Tử An.
"Như Ý, Tử An chỉ mới bốn tuổi mà thôi, sao nàng có thể nặng lời như thế chứ? Rốt cuộc nàng có phải mẹ ruột của hắn hay không!" Trong giọng nói của Thẩm Dục đều là vẻ trách cứ.
Bạch Như Ý cười lạnh trong lòng.
Ta có phải mẹ ruột của hắn ta hay không, ngươi không rõ à?
Nhưng ngoài mặt bà lại vờ vô cùng ấm ức.
Lúc bà muốn giải thích, Hạ Thiền lại mở miệng nói trước.
"Lão gia, ngài hiểu lầm phu nhân rồi. Phu nhân vẫn luôn nuông chiều Tam công tử như báu vật, sao lại vô duyên vô cớ ra tay đánh Tam công tử được chứ? Là Tam công tử không chỉ mắng Nhị tiểu thư là quái vật mà còn mắng phu nhân là kẻ ác độc. Còn nói, bảo ngài bỏ phu nhân... Phu nhân vô cùng tức giận nên mới không nhịn được ra tay dạy dỗ Tam công tử. Dù sao ở An quốc, chuyện con nhục mạ mẹ ruột như thế sẽ bị phán tội ngỗ nghịch..."
Thẩm Dục nghe thấy ba chữ "Tội ngỗ nghịch", khí thế ban nãy không còn nữa.
Vì ở An quốc, tội ngỗ nghịch gần như mưu phản, phản loạn.
Nếu người bị phạm tội này không chỉ bị lăng trì xử tử, sau khi chết còn bị nghiền xương thành tro.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Tử An chính là con ruột của Bạch Như Ý.
Nếu thật sự bị mang tội ngỗ nghịch, cho dù ông ta là Lại bộ Thượng thư cũng không chắc có thể bảo vệ hắn.
Nhưng trước đó, bà phải xác nhận trước xem con trai ruột của bà có an toàn không.
Vì thế, bà rỉ tai với Đông Tuyết vài câu.
Mặc dù Đông Tuyết hơi khó hiểu nhưng vẫn cầm bạc đi.
Chờ sau khi Đông Tuyết trở về, Đường Đường đã uống sữa ngủ thiếp đi.
Thật ra Đường Đường không muốn ngủ nhưng trẻ sơ sinh ngủ nhiều, nàng cũng không có cách nào.
Đông Tuyết thấy Đường Đường đã ngủ, lo lắng sẽ đánh thức nàng nên cố ý khẽ nói.
"Phu nhân, đã nghe ngóng rồi, Tứ công tử không sao cả, hôm nay còn vấn an Đại tiểu thư. Còn nữa, nô tỳ thu mua được đại nha hoàn trong viện của Tứ công tử, bảo nàng ta liên tục nhìn chằm chằm Tứ công tử. Cho dù Tứ công tử có hành động gì ở bên kia thì nàng ta cũng sẽ báo cho phu nhân trước."
Bạch Như Ý nghe vậy mới thoáng thả lỏng trong lòng.
Mặc dù bà ở kinh thành không quyền không thế nhưng bà có tiền.
Có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ.
Cho dù nha hoàn kia là người của Liễu Y Y nhưng khi thấy lợi lớn trước mắt cũng sẽ phản chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao, bà bảo Đông Tuyết cho nha hoàn kia tiền, Liễu Y Y không thể nảo bỏ ra nổi.
Cho nên bà không hề lo lắng nha hoàn kia sẽ nói chuyện Đông Tuyết với Liễu Y Y.
"Phu nhân, sao người lại đột nhiên muốn biết tình hình của Tứ công tử thế? Chẳng lẽ người muốn nắm nhược điểm của Tứ công tử, dùng chuyện này bắt chẹt Liễu di nương?" Đông Tuyết hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Suýt chút nữa Liễu di nương đã hại phu nhân một xác hai mạng, phu nhân dùng chút thủ đoạn báo thù cũng đúng.
Chỉ là bình thường Tứ công tử không được Liễu di nương chào đón, chẳng phải phu nhân cũng biết à?
Sao lại lựa chọn đặt cược vào Tứ công tử thế?
Bạch Như Ý không giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh nói: "Ngày sau ngươi sẽ biết."
Bây giờ quan trọng nhất là dọn sạch tai mắt trong viện của mình.
Nếu không bà và cung nữ có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Bà vốn định nhờ vào tiếng lòng của Đường Đường để xem trong viện của bà có bao nhiêu tai mắt, nhưng sau khi Đường Đường uống sữa đã ngủ mất, cho đến bây giờ vẫn chưa thức dậy, Bạch Như Ý đành phải bỏ qua trước.
Buổi tối.
Bạch Như Ý vừa mới chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Dục đã đến viện của bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nhìn thấy Bạch Như Ý, câu đầu tiên ông ta hỏi là chuyện về Thẩm Tử An.
"Như Ý, Tử An chỉ mới bốn tuổi mà thôi, sao nàng có thể nặng lời như thế chứ? Rốt cuộc nàng có phải mẹ ruột của hắn hay không!" Trong giọng nói của Thẩm Dục đều là vẻ trách cứ.
Bạch Như Ý cười lạnh trong lòng.
Ta có phải mẹ ruột của hắn ta hay không, ngươi không rõ à?
Nhưng ngoài mặt bà lại vờ vô cùng ấm ức.
Lúc bà muốn giải thích, Hạ Thiền lại mở miệng nói trước.
"Lão gia, ngài hiểu lầm phu nhân rồi. Phu nhân vẫn luôn nuông chiều Tam công tử như báu vật, sao lại vô duyên vô cớ ra tay đánh Tam công tử được chứ? Là Tam công tử không chỉ mắng Nhị tiểu thư là quái vật mà còn mắng phu nhân là kẻ ác độc. Còn nói, bảo ngài bỏ phu nhân... Phu nhân vô cùng tức giận nên mới không nhịn được ra tay dạy dỗ Tam công tử. Dù sao ở An quốc, chuyện con nhục mạ mẹ ruột như thế sẽ bị phán tội ngỗ nghịch..."
Thẩm Dục nghe thấy ba chữ "Tội ngỗ nghịch", khí thế ban nãy không còn nữa.
Vì ở An quốc, tội ngỗ nghịch gần như mưu phản, phản loạn.
Nếu người bị phạm tội này không chỉ bị lăng trì xử tử, sau khi chết còn bị nghiền xương thành tro.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Tử An chính là con ruột của Bạch Như Ý.
Nếu thật sự bị mang tội ngỗ nghịch, cho dù ông ta là Lại bộ Thượng thư cũng không chắc có thể bảo vệ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro