Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Gặp Đại Ca (2)
2024-11-05 15:27:15
Chỉ là nếu để cho lão phu nhân biết chân tướng, bà ta còn để một đứa con gái riêng làm bình thê cho Thẩm Dục, cho lên gia phả của Thẩm gia sao?
Bạch Như Ý nghĩ đến đây, trong lòng đã có chủ ý.
Chỉ là hệ thống mà Đường Đường luôn nhắc đến rốt cuộc là ai?
Sao nó lại biết nhiều chuyện như vậy?
Chẳng lẽ hệ thống kia giống với nữ nhi, có năng lực biết được quá khứ, dự báo tương lai sao?
Thẩm Niệm Tình còn nhỏ tuổi, lại có vật tốt như thế giúp đỡ, nhất định không thể xem thường.
Sau này mình phải làm việc cẩn thận hơn mới được.
Hai ngày.
Người Thẩm phủ đến đón Bạch Như Ý và Đường Đường.
Người đến không phải hạ nhân, mà là đại nhi tử của Bạch Như Ý, Thẩm Lương Khiêm.
Thẩm Lương Khiêm là thiếu niên thiên tài nổi danh ở An quốc.
Ba tuổi có thể làm thơ, sáu tuổi có thể viết văn, tám tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ Trạng Nguyên, được Hoàng Thượng đích thân phong làm Hàn Lâm viện Tu soạn.
Bây giờ đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện gần hai năm, được Hoàng Thượng và Thái tử xem trọng.
Khoảng thời gian trước, Thẩm Lương Khiêm ra ngoài giúp Thái tử làm việc, không ở trong phủ.
Hôm nay y mới hồi phủ.
Sau khi Thẩm Lương Khiêm nghe nói Bạch Như Ý sinh non ở biệt viện, gặp phải sơn tặc thì vô cùng lo lắng, không ngừng nghỉ chạy đến biệt viện.
"Mẫu thân, người và muội muội vẫn mạnh khỏe chứ." Thẩm Lương Khiêm mới vừa vào phòng đã mở miệng hỏi thăm, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Khi nhìn thấy Thẩm Lương Khiêm, nụ cười trên mặt Bạch Như Ý trở nên dịu dàng.
"Khiêm Nhi yên tâm, mẫu thân và muội muội đều bình an."
Thẩm Lương Khiêm nghe Bạch Như Ý nói vậy mới bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy Đông Tuyết đang ôm một đứa bé trong lòng, trong chớp mắt trên mặt Thẩm Lương Khiêm lộ vẻ mừng rỡ.
"Đây chính là muội muội Đường Đường à?"
Y đã nghe Thẩm Dục nói chuyện Thái tử ban tên cho Đường Đường.
Không ngờ ngài ấy còn gặp muội muội yêu vừa ra đời.
"Nhanh cho ta ôm một cái."
Y nói xong đi đến trước mặt Đông Tuyết, ôm Đường Đường từ nàng ấy.
Lúc nhìn thấy Đường Đường, Thẩm Lương Khiêm hơi sững sờ.
Sao trên mặt của muội muội lại có vết bớt màu đỏ?
Nhưng vết bớt này cũng rất đẹp, giống như hoa hải đường màu đỏ.
Xem ra vì thái tử điện hạ nhìn thấy vết bớt trên mặt muội muội nên mới đặt tên cho muội muội là Thẩm Đường.
Đường Đường thấy ánh mắt Thẩm Lương Khiêm nhìn mình tràn đầy vẻ yêu thương, không hề ghét bỏ, nàng có ấn tượng rất tốt với Đại ca này.
[Thì ra đây chính là Đại ca Thẩm Lương Khiêm của ta.]
[Người ba tuổi có thể thơ, sáu tuổi có thể viết văn, tám tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ Trạng Nguyên, thiếu niên thiên tài.]
[Không thể không nói, Đại ca của ta cũng rất đẹp trai.]
[Ca ấy mặc áo màu trắng có vẻ trong trẻo tuyệt trần, lại có đôi mắt đào hoa lộ vẻ dịu dàng lại đa tình.]
[Thiếu niên tuyệt mỹ như thế ai mà từ chối được!]
[Thảo nào nữ tử toàn kinh thành đều muốn làm thê tử của ca ấy.]
[Yêu quá, Đại ca của ta quá yêu!]
Thẩm Lương Khiêm: ...
Dường như nghe được tiếng trẻ con?
Đại ca?
Trong phòng này, người có thể gọi y là Đại ca chỉ có... Muội muội mới sinh?
Nhưng đứa bé vừa ra đời sao biết nói chuyện được?
Hơn nữa, y vừa nhìn chằm chằm vào mặt muội muội cũng không nhìn thấy muội muội nói chuyện mà?
Chẳng lẽ thứ y nghe được không phải tiếng nói của muội muội mà là tiếng lòng?
Bạch Như Ý nghĩ đến đây, trong lòng đã có chủ ý.
Chỉ là hệ thống mà Đường Đường luôn nhắc đến rốt cuộc là ai?
Sao nó lại biết nhiều chuyện như vậy?
Chẳng lẽ hệ thống kia giống với nữ nhi, có năng lực biết được quá khứ, dự báo tương lai sao?
Thẩm Niệm Tình còn nhỏ tuổi, lại có vật tốt như thế giúp đỡ, nhất định không thể xem thường.
Sau này mình phải làm việc cẩn thận hơn mới được.
Hai ngày.
Người Thẩm phủ đến đón Bạch Như Ý và Đường Đường.
Người đến không phải hạ nhân, mà là đại nhi tử của Bạch Như Ý, Thẩm Lương Khiêm.
Thẩm Lương Khiêm là thiếu niên thiên tài nổi danh ở An quốc.
Ba tuổi có thể làm thơ, sáu tuổi có thể viết văn, tám tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ Trạng Nguyên, được Hoàng Thượng đích thân phong làm Hàn Lâm viện Tu soạn.
Bây giờ đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện gần hai năm, được Hoàng Thượng và Thái tử xem trọng.
Khoảng thời gian trước, Thẩm Lương Khiêm ra ngoài giúp Thái tử làm việc, không ở trong phủ.
Hôm nay y mới hồi phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Thẩm Lương Khiêm nghe nói Bạch Như Ý sinh non ở biệt viện, gặp phải sơn tặc thì vô cùng lo lắng, không ngừng nghỉ chạy đến biệt viện.
"Mẫu thân, người và muội muội vẫn mạnh khỏe chứ." Thẩm Lương Khiêm mới vừa vào phòng đã mở miệng hỏi thăm, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Khi nhìn thấy Thẩm Lương Khiêm, nụ cười trên mặt Bạch Như Ý trở nên dịu dàng.
"Khiêm Nhi yên tâm, mẫu thân và muội muội đều bình an."
Thẩm Lương Khiêm nghe Bạch Như Ý nói vậy mới bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy Đông Tuyết đang ôm một đứa bé trong lòng, trong chớp mắt trên mặt Thẩm Lương Khiêm lộ vẻ mừng rỡ.
"Đây chính là muội muội Đường Đường à?"
Y đã nghe Thẩm Dục nói chuyện Thái tử ban tên cho Đường Đường.
Không ngờ ngài ấy còn gặp muội muội yêu vừa ra đời.
"Nhanh cho ta ôm một cái."
Y nói xong đi đến trước mặt Đông Tuyết, ôm Đường Đường từ nàng ấy.
Lúc nhìn thấy Đường Đường, Thẩm Lương Khiêm hơi sững sờ.
Sao trên mặt của muội muội lại có vết bớt màu đỏ?
Nhưng vết bớt này cũng rất đẹp, giống như hoa hải đường màu đỏ.
Xem ra vì thái tử điện hạ nhìn thấy vết bớt trên mặt muội muội nên mới đặt tên cho muội muội là Thẩm Đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Đường thấy ánh mắt Thẩm Lương Khiêm nhìn mình tràn đầy vẻ yêu thương, không hề ghét bỏ, nàng có ấn tượng rất tốt với Đại ca này.
[Thì ra đây chính là Đại ca Thẩm Lương Khiêm của ta.]
[Người ba tuổi có thể thơ, sáu tuổi có thể viết văn, tám tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ Trạng Nguyên, thiếu niên thiên tài.]
[Không thể không nói, Đại ca của ta cũng rất đẹp trai.]
[Ca ấy mặc áo màu trắng có vẻ trong trẻo tuyệt trần, lại có đôi mắt đào hoa lộ vẻ dịu dàng lại đa tình.]
[Thiếu niên tuyệt mỹ như thế ai mà từ chối được!]
[Thảo nào nữ tử toàn kinh thành đều muốn làm thê tử của ca ấy.]
[Yêu quá, Đại ca của ta quá yêu!]
Thẩm Lương Khiêm: ...
Dường như nghe được tiếng trẻ con?
Đại ca?
Trong phòng này, người có thể gọi y là Đại ca chỉ có... Muội muội mới sinh?
Nhưng đứa bé vừa ra đời sao biết nói chuyện được?
Hơn nữa, y vừa nhìn chằm chằm vào mặt muội muội cũng không nhìn thấy muội muội nói chuyện mà?
Chẳng lẽ thứ y nghe được không phải tiếng nói của muội muội mà là tiếng lòng?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro