Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Giúp Đại Ca Ngh...
2024-11-05 15:27:15
[Cảnh báo, cảnh báo.]
[Độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm đối với ký chủ giảm 5%.]
"Cái gì? Chẳng phải Thẩm Lương Khiêm đã bị ta nắm chặt rồi à? Vì sao độ thiện cảm lại giảm?"
Vẻ mặt Thẩm Niệm Tình đầy vẻ kinh ngạc.
"Chẳng lẽ vì y có muội muội ruột của mình, cho nên không còn thiên vị thứ muội như ta nữa?"
[Ký chủ, trước mắt độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm với ký chủ còn 90%, vẫn thiên vị ký chủ.]
Thẩm Niệm Tình nghe hệ thống nói thế mới bình tĩnh lại.
"Đúng thế, Thẩm Lương Khiêm đã là cá trong ao của ta rồi, đương nhiên không trốn thoát được. Chẳng phải độ thiện cảm chỉ giảm 5% thôi à, ta có cách tìm về."
Thẩm Niệm Tình nói đến đây dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Hệ thống, vì sao độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm với ta cao nhất chỉ 95% thế? Sao không lên được 100%?"
[Điều này nói rõ ký chủ công lược vẫn chưa đúng chỗ hoàn toàn.]
"Nhưng y đã ngoan ngoãn phục tùng rồi, còn phải làm sao mới đúng chỗ nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta ngủ với y sao?"
Nghĩ đến dung nhan và và khí chất của Thẩm Lương Khiêm giống như trích tiên, Thẩm Niệm Tình không kìm được muốn nhúng chàm.
Song, bây giờ ả mới tám tuổi, vẫn là muội muội trên danh nghĩa của Thẩm Lương Khiêm, cho nên chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.
[Ha ha, ký chủ lại nói đùa.]
[Nào có muội muội ngủ với ca ca.]
Thẩm Niệm Tình tức giận trợn mắt nhìn hệ thống.
"Không có quan hệ ruột thịt, tính là ca ca gì chứ."
[Cho dù vậy, Thẩm Lương Khiêm vẫn là ca ca trên danh nghĩa của ký chủ, ca ca cũng cha khác mẹ.]
[Vì không để ảnh hưởng đến nhiệm vụ công lược, ký chủ nên thu hồi sự háo sắc của mình đi.]
"Được rồi, biết biết." Thẩm Niệm Tình không nhịn được nói.
Nhưng trong đầu vẫn có suy nghĩ kỳ quái với Thẩm Lương Khiêm.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Bạch Như Ý cũng đã đến cổng Thẩm phủ.
Sau khi Thẩm Lương Khiêm choàng kín cho Bạch Như Ý và Đường Đường lần nữa mới cho người đỡ Bạch Như Ý vào Thẩm phủ.
Mà từ đầu đến cuối y ôm Đường Đường.
Sau khi về viện của Bạch Như Ý, Thẩm Lương Khiêm cho người mời đại phu.
Y luôn cảm thấy sắc mặt của Bạch Như Ý rất kém.
Mặc dù đã chẩn đoán vì nguyên nhân sinh non, nhưng y vẫn không yên lòng về mẫu thân của mình.
Chờ sau khi đại phu giúp Bạch Như Ý bắt mạch xong, xác định chỉ vì thân thể yếu ớt, Thẩm Lương Khiêm mới thả lỏng tâm tình.
Mà lúc này Đường Đường đã thức dậy từ lâu.
Nàng nhìn Thẩm Lương Khiêm cẩn thận ôm mình, nhìn y cẩn thận chăm sóc cho mẫu thân, ấn tượng tốt lại tăng thêm mấy phần.
[Đại ca này của ta đúng là không tệ.]
[Ta cũng rất thích Đại ca.]
[Nếu như có thể, ta còn thực sự muốn giúp Đại ca một phen.]
[Giúp ca ấy thoát khỏi nữ chính, thoát khỏi vận mệnh lụy tình và kết cục bi thảm.]
[Đáng tiếc bây giờ ta vẫn là trẻ sơ sinh, không làm được gì cả.]
Sau khi nghe tiếng lòng của Đường Đường, khóe miệng Thẩm Lương Khiêm cong lên nụ cười dịu dàng.
Tạ ơn ý tốt của muội muội.
Nhưng không cần lo lắng, chắc chắn chuyện muội muội lo lắng sẽ không xảy ra.
Bởi vì Niệm Tình không phải người như vậy.
[Ôi má ơi, sao Đại ca lại cười với ta.]
[Mang gương mặt đẹp trai còn cười dịu dàng cưng chiều như thế...]
[Sao mà người ta chống đỡ được...]
[Đại ca tốt đẹp như vậy không nên có kết cục như thế.]
[Không được, nhất định ta phải nghĩ cách giúp Đại ca nghịch thiên cải mệnh.]
Bạch Như Ý: Mẫu thân và con cùng nghịch thiên cải mệnh.
[Độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm đối với ký chủ giảm 5%.]
"Cái gì? Chẳng phải Thẩm Lương Khiêm đã bị ta nắm chặt rồi à? Vì sao độ thiện cảm lại giảm?"
Vẻ mặt Thẩm Niệm Tình đầy vẻ kinh ngạc.
"Chẳng lẽ vì y có muội muội ruột của mình, cho nên không còn thiên vị thứ muội như ta nữa?"
[Ký chủ, trước mắt độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm với ký chủ còn 90%, vẫn thiên vị ký chủ.]
Thẩm Niệm Tình nghe hệ thống nói thế mới bình tĩnh lại.
"Đúng thế, Thẩm Lương Khiêm đã là cá trong ao của ta rồi, đương nhiên không trốn thoát được. Chẳng phải độ thiện cảm chỉ giảm 5% thôi à, ta có cách tìm về."
Thẩm Niệm Tình nói đến đây dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Hệ thống, vì sao độ thiện cảm của Thẩm Lương Khiêm với ta cao nhất chỉ 95% thế? Sao không lên được 100%?"
[Điều này nói rõ ký chủ công lược vẫn chưa đúng chỗ hoàn toàn.]
"Nhưng y đã ngoan ngoãn phục tùng rồi, còn phải làm sao mới đúng chỗ nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta ngủ với y sao?"
Nghĩ đến dung nhan và và khí chất của Thẩm Lương Khiêm giống như trích tiên, Thẩm Niệm Tình không kìm được muốn nhúng chàm.
Song, bây giờ ả mới tám tuổi, vẫn là muội muội trên danh nghĩa của Thẩm Lương Khiêm, cho nên chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.
[Ha ha, ký chủ lại nói đùa.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nào có muội muội ngủ với ca ca.]
Thẩm Niệm Tình tức giận trợn mắt nhìn hệ thống.
"Không có quan hệ ruột thịt, tính là ca ca gì chứ."
[Cho dù vậy, Thẩm Lương Khiêm vẫn là ca ca trên danh nghĩa của ký chủ, ca ca cũng cha khác mẹ.]
[Vì không để ảnh hưởng đến nhiệm vụ công lược, ký chủ nên thu hồi sự háo sắc của mình đi.]
"Được rồi, biết biết." Thẩm Niệm Tình không nhịn được nói.
Nhưng trong đầu vẫn có suy nghĩ kỳ quái với Thẩm Lương Khiêm.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Bạch Như Ý cũng đã đến cổng Thẩm phủ.
Sau khi Thẩm Lương Khiêm choàng kín cho Bạch Như Ý và Đường Đường lần nữa mới cho người đỡ Bạch Như Ý vào Thẩm phủ.
Mà từ đầu đến cuối y ôm Đường Đường.
Sau khi về viện của Bạch Như Ý, Thẩm Lương Khiêm cho người mời đại phu.
Y luôn cảm thấy sắc mặt của Bạch Như Ý rất kém.
Mặc dù đã chẩn đoán vì nguyên nhân sinh non, nhưng y vẫn không yên lòng về mẫu thân của mình.
Chờ sau khi đại phu giúp Bạch Như Ý bắt mạch xong, xác định chỉ vì thân thể yếu ớt, Thẩm Lương Khiêm mới thả lỏng tâm tình.
Mà lúc này Đường Đường đã thức dậy từ lâu.
Nàng nhìn Thẩm Lương Khiêm cẩn thận ôm mình, nhìn y cẩn thận chăm sóc cho mẫu thân, ấn tượng tốt lại tăng thêm mấy phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đại ca này của ta đúng là không tệ.]
[Ta cũng rất thích Đại ca.]
[Nếu như có thể, ta còn thực sự muốn giúp Đại ca một phen.]
[Giúp ca ấy thoát khỏi nữ chính, thoát khỏi vận mệnh lụy tình và kết cục bi thảm.]
[Đáng tiếc bây giờ ta vẫn là trẻ sơ sinh, không làm được gì cả.]
Sau khi nghe tiếng lòng của Đường Đường, khóe miệng Thẩm Lương Khiêm cong lên nụ cười dịu dàng.
Tạ ơn ý tốt của muội muội.
Nhưng không cần lo lắng, chắc chắn chuyện muội muội lo lắng sẽ không xảy ra.
Bởi vì Niệm Tình không phải người như vậy.
[Ôi má ơi, sao Đại ca lại cười với ta.]
[Mang gương mặt đẹp trai còn cười dịu dàng cưng chiều như thế...]
[Sao mà người ta chống đỡ được...]
[Đại ca tốt đẹp như vậy không nên có kết cục như thế.]
[Không được, nhất định ta phải nghĩ cách giúp Đại ca nghịch thiên cải mệnh.]
Bạch Như Ý: Mẫu thân và con cùng nghịch thiên cải mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro