Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Giúp Đại Ca Ngh...
2024-11-05 15:27:15
Thẩm Lương Khiêm: ...
Sao chủ đề "Kết cục bi thảm" của y cứ quanh quẩn mãi thế?
"Đại công tử, bên Hàn Lâm viện có chuyện mời ngài qua đó một chuyến." Gã sai vặt thiếp thân của Thẩm Lương Khiêm đi qua bẩm báo.
Thẩm Lương Khiêm nhìn Đường Đường trong lòng, lại nhìn Bạch Như Ý, vẫn không yên lòng.
Bạch Như Ý cũng nhìn ra sự lo lắng của hắn.
"Con mau đi đi, chẳng phải đại phu nói sức khỏe của mẫu thân không sao, chỉ là thân thể yếu ớt thôi. Ở nơi này, ta không thiếu dược liệu tốt, chỉ cần bồi bổ mấy ngày là được rồi."
Thẩm Lương Khiêm nghe Bạch Như Ý nói như thế mới gật đầu rời đi.
Chỉ là, y vừa mới đi ra viện của Bạch Như Ý, nha hoàn trong viện Thẩm Niệm Tình đã đi lên đón.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư nghe nói ngài trở về, bảo nô tỳ mời ngài qua một chuyến."
Thẩm Lương Khiêm nghĩ đến công vụ ở Hàn Lâm viện, mở miệng nói: "Ta có việc gấp phải đi Hàn Lâm viện một chuyến, chờ sau khi trở về sẽ đi thăm hỏi Niệm Tình muội muội."
Nha hoàn kia thấy Thẩm Lương Khiêm muốn đi, hơi khó hiểu nghiêng đầu.
Đại công tử sao thế?
Bình thường chỉ cần Đại tiểu thư tìm y thì cho dù y bận rộn thế nào cũng sẽ chạy đến.
Vậy mà hôm nay không hề suy nghĩ đã lựa chọn công vụ?
Song, khi nghĩ đến tính cách của Thẩm Niệm Tình, nàng ta vẫn bước nhanh qua.
"Đại công tử, ngài nên đi thăm Đại tiểu thư trước đi. Thân thể Đại tiểu thư khó chịu, mấy hôm trước còn ngất xỉu nữa."
Thẩm Lương Khiêm nghe nói Thẩm Niệm Tình ngất xỉu, bỗng nhiên dừng bước lại.
"Ngươi nói cái gì? Niệm Tình ngất xỉu? Là bệnh cũ tái phát à? Bây giờ sao rồi?"
Nha hoàn trả lời: "Ngày đó đã tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn yếu ớt."
Thẩm Lương Khiêm nghe vậy nói với gã sai vặt ở sau lưng: "Ta đi thăm Niệm Tình trước, sau khi xác nhận muội ấy không sao sẽ đi Hàn Lâm viện."
Gã sai vặt biết Thẩm Lương Khiêm yêu chiều Thẩm Niệm Tình nên không dám thúc giục, đành phải đi theo Thẩm Lương Khiêm đến viện của Thẩm Niệm Tình.
Thẩm Niệm Tình nghe hệ thống nói Thẩm Lương Khiêm đã đi vào viện, vội giấu bánh ngọt trong tay, còn giả vờ tiều tụy.
Sau khi nghe tiếng bước chân của Thẩm Lương Khiêm, ả ta còn ho vài tiếng.
"Niệm Tình, muội sao thế? Đã khỏe hơn chút nào chưa?" Thẩm Lương Khiêm bước nhanh đến trước giường của Thẩm Niệm Tình, giọng nói lo âu.
Thẩm Niệm Tình nhìn thấy Thẩm Lương Khiêm, trong chớp mắt lộ vẻ vui mừng.
Ả nhào vào lòng Thẩm Lương Khiêm, ôm eo Thẩm Lương Khiêm nói: "Đại ca, rốt cuộc ca trở về rồi, Niệm Tình rất nhớ ca."
Thẩm Lương Khiêm cưng chiều sờ đầu Thẩm Niệm Tình.
"Đại ca cũng rất nhớ muội. Nghe nói mấy hôm trước muội bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?"
Thẩm Niệm Tình ngoan ngoãn gật đầu.
"Đã khỏe hơn nhiều rồi. Bệnh này của muội Đại ca cũng biết đấy, lúc phát bệnh sẽ đột ngột ngất xỉu, lúc không phát bệnh không khác gì người thường cả. Đại ca không cần lo lắng."
Thẩm Lương Khiêm nhìn dáng vẻ tiều tụy yếu ớt của Thẩm Niệm Tình, hắn đau lòng không thôi.
Đồng thời, hắn cũng phủ định tiếng lòng của Đường Đường lần nữa.
Niệm Tình ngoan ngoãn đáng yêu như thế sao lại là người độc ác được chứ?
Chắc chắn Đường Đường tính sai rồi.
"Nghe nói hôm nay Đại ca đi đón mẫu thân trở về phủ? Mẫu thân vẫn khỏe chứ? Những tên sơn tặc kia có làm mẫu thân bị thương không?" Vẻ mặt Thẩm Niệm Tình đầy lo lắng hỏi.
Thẩm Lương Khiêm khẽ gật đầu.
"Tuy nói mẫu thân sinh muội muội trước một tháng nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Về phần những tên sơn tặc kia không hề làm tổn thương đến mẫu thân. Nhờ có thái tử điện hạ đi ngang qua biệt viện nên cứu giúp kịp thời."
Thẩm Niệm Tình vờ khẽ thở ra.
"Nếu như thế Niệm Tình cũng yên lòng, nhưng Đại ca cũng phải thay phu nhân tạ ơn thái tử điện hạ. Nếu không ngờ ngài ấy thì có lẽ lần này mẫu thân lành ít dữ nhiều rồi."
Sao chủ đề "Kết cục bi thảm" của y cứ quanh quẩn mãi thế?
"Đại công tử, bên Hàn Lâm viện có chuyện mời ngài qua đó một chuyến." Gã sai vặt thiếp thân của Thẩm Lương Khiêm đi qua bẩm báo.
Thẩm Lương Khiêm nhìn Đường Đường trong lòng, lại nhìn Bạch Như Ý, vẫn không yên lòng.
Bạch Như Ý cũng nhìn ra sự lo lắng của hắn.
"Con mau đi đi, chẳng phải đại phu nói sức khỏe của mẫu thân không sao, chỉ là thân thể yếu ớt thôi. Ở nơi này, ta không thiếu dược liệu tốt, chỉ cần bồi bổ mấy ngày là được rồi."
Thẩm Lương Khiêm nghe Bạch Như Ý nói như thế mới gật đầu rời đi.
Chỉ là, y vừa mới đi ra viện của Bạch Như Ý, nha hoàn trong viện Thẩm Niệm Tình đã đi lên đón.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư nghe nói ngài trở về, bảo nô tỳ mời ngài qua một chuyến."
Thẩm Lương Khiêm nghĩ đến công vụ ở Hàn Lâm viện, mở miệng nói: "Ta có việc gấp phải đi Hàn Lâm viện một chuyến, chờ sau khi trở về sẽ đi thăm hỏi Niệm Tình muội muội."
Nha hoàn kia thấy Thẩm Lương Khiêm muốn đi, hơi khó hiểu nghiêng đầu.
Đại công tử sao thế?
Bình thường chỉ cần Đại tiểu thư tìm y thì cho dù y bận rộn thế nào cũng sẽ chạy đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà hôm nay không hề suy nghĩ đã lựa chọn công vụ?
Song, khi nghĩ đến tính cách của Thẩm Niệm Tình, nàng ta vẫn bước nhanh qua.
"Đại công tử, ngài nên đi thăm Đại tiểu thư trước đi. Thân thể Đại tiểu thư khó chịu, mấy hôm trước còn ngất xỉu nữa."
Thẩm Lương Khiêm nghe nói Thẩm Niệm Tình ngất xỉu, bỗng nhiên dừng bước lại.
"Ngươi nói cái gì? Niệm Tình ngất xỉu? Là bệnh cũ tái phát à? Bây giờ sao rồi?"
Nha hoàn trả lời: "Ngày đó đã tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn yếu ớt."
Thẩm Lương Khiêm nghe vậy nói với gã sai vặt ở sau lưng: "Ta đi thăm Niệm Tình trước, sau khi xác nhận muội ấy không sao sẽ đi Hàn Lâm viện."
Gã sai vặt biết Thẩm Lương Khiêm yêu chiều Thẩm Niệm Tình nên không dám thúc giục, đành phải đi theo Thẩm Lương Khiêm đến viện của Thẩm Niệm Tình.
Thẩm Niệm Tình nghe hệ thống nói Thẩm Lương Khiêm đã đi vào viện, vội giấu bánh ngọt trong tay, còn giả vờ tiều tụy.
Sau khi nghe tiếng bước chân của Thẩm Lương Khiêm, ả ta còn ho vài tiếng.
"Niệm Tình, muội sao thế? Đã khỏe hơn chút nào chưa?" Thẩm Lương Khiêm bước nhanh đến trước giường của Thẩm Niệm Tình, giọng nói lo âu.
Thẩm Niệm Tình nhìn thấy Thẩm Lương Khiêm, trong chớp mắt lộ vẻ vui mừng.
Ả nhào vào lòng Thẩm Lương Khiêm, ôm eo Thẩm Lương Khiêm nói: "Đại ca, rốt cuộc ca trở về rồi, Niệm Tình rất nhớ ca."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lương Khiêm cưng chiều sờ đầu Thẩm Niệm Tình.
"Đại ca cũng rất nhớ muội. Nghe nói mấy hôm trước muội bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?"
Thẩm Niệm Tình ngoan ngoãn gật đầu.
"Đã khỏe hơn nhiều rồi. Bệnh này của muội Đại ca cũng biết đấy, lúc phát bệnh sẽ đột ngột ngất xỉu, lúc không phát bệnh không khác gì người thường cả. Đại ca không cần lo lắng."
Thẩm Lương Khiêm nhìn dáng vẻ tiều tụy yếu ớt của Thẩm Niệm Tình, hắn đau lòng không thôi.
Đồng thời, hắn cũng phủ định tiếng lòng của Đường Đường lần nữa.
Niệm Tình ngoan ngoãn đáng yêu như thế sao lại là người độc ác được chứ?
Chắc chắn Đường Đường tính sai rồi.
"Nghe nói hôm nay Đại ca đi đón mẫu thân trở về phủ? Mẫu thân vẫn khỏe chứ? Những tên sơn tặc kia có làm mẫu thân bị thương không?" Vẻ mặt Thẩm Niệm Tình đầy lo lắng hỏi.
Thẩm Lương Khiêm khẽ gật đầu.
"Tuy nói mẫu thân sinh muội muội trước một tháng nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Về phần những tên sơn tặc kia không hề làm tổn thương đến mẫu thân. Nhờ có thái tử điện hạ đi ngang qua biệt viện nên cứu giúp kịp thời."
Thẩm Niệm Tình vờ khẽ thở ra.
"Nếu như thế Niệm Tình cũng yên lòng, nhưng Đại ca cũng phải thay phu nhân tạ ơn thái tử điện hạ. Nếu không ngờ ngài ấy thì có lẽ lần này mẫu thân lành ít dữ nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro