Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Tam Ca Gặp Nguy...
2024-11-05 15:27:15
Lại là Liễu Y Y.
Từ khi bà mới vừa vào Thẩm phủ lại luôn dò xét miếng ngọc bội trên người bà.
Sau đó lại lấy lòng đủ kiểu, hi vọng bà có thể đưa ngọc bội kia cho mụ ta.
Sau khi bị bà từ chối nhiều lần, mụ ta yên tĩnh một thời gian.
Đến khi đầu năm nay, đột nhiên có một đạo sĩ đến Thẩm phủ.
Đạo sĩ kia nói Liễu Y Y có thể chất đặc biệt, rất dễ nhiễm đồ không sạch sẽ, cần phải có vật có linh khí mới có thể giữ mạng được.
Đám người Thẩm phủ vì bảo vệ tính mệnh của " n nhân" nên tìm đồ có linh khí ở khắp nơi.
Tìm tới tìm lui vậy mà lại tìm ngọc bội trên người bà.
Đạo sĩ kia nói ngọc bội của bà không chỉ có đầy linh khí mà còn có thể trừ ta tránh tai, là bảo vật hiếm có.
Vì thế, lão phu nhân và Thẩm Dục bắt đầu lôi kéo bà, bảo bà đưa ngọc bội cho Liễu Y Y đeo.
Ngay lúc đó, bà yêu Thẩm Dục, không muốn để Thẩm Dục khó xử nên đành nén đau đưa ngọc bội cho Liễu Y Y mượn.
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đạo sĩ kia do Liễu Y Y cố ý tìm đến.
Mục đích vì muốn ngọc bội trên người bà.
Bạch Như Ý nghĩ vậy hối hận không thôi.
Sao khi đó mình lại ngốc như vậy?
Sao lại trúng kế của Liễu Y Y?
[Đúng rồi, ta nhớ hình như lúc Tam ca xảy ra chuyện là vào năm mới?]
[Không biết là trước tết hay sao tết, không nhớ rõ nữa.]
Ngay lúc Bạch Như Ý đang hối hận tự trách lại nghe tiếng lòng của Đường Đường, bỗng nhiên thức tỉnh.
Cái gì?
Lão Tam sẽ xảy ra chuyện à?
Chắc chắn Liễu Y Y muốn hại thằng bé rồi!
Không được, bà không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải mau chóng trở về Thẩm phủ.
Bạch Như Ý nghĩ đến đây, mở miệng hỏi: "Đông Tuyết, lão gia đâu? Mau đuổi theo lão gia đưa về đây."
Đông Tuyết thấy Bạch Như Ý sốt ruột đến mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng bảo gã sai vặt ngoài cửa đuổi theo Thẩm Dục.
Thẩm Dục vốn không muốn trở về, nhưng nghĩ đến chuyện Bạch Như Ý là nguồn kinh tế chủ yếu của Thẩm gia, cuối cùng cũng kìm nén sự không kiên nhẫn dưới đáy lòng, quay trở về.
"Như Ý, sao vội vã gọi ta trở về như thế? Thân thể có chỗ nào khó chịu à?"
Bạch Như Ý kìm nén sự buồn nôn trong lòng, gạt nước mắt nói: "Phu quân, không phải thân thể khó chịu mà là trong lòng khó chịu."
Thẩm Dục còn tưởng rằng bà cố tình gây sự, vô thức nhíu mày.
"Phu quân, xin lỗi, là Như Ý sai, là Như Ý không biết đại cục khiến mẫu thân tức giận."
Thẩm Dục nghe thấy Bạch Như Ý tìm mình xin lỗi, tâm trạng của ông ta tốt hơn nhiều.
Bạch Như Ý thấy sắc mặt của Thẩm Dục dịu lại, tiếp tục nói: "Như Ý đã hiểu rõ, Liễu di nương không chỉ là ân nhân cứu mạng của phu quân mà còn sinh cho phu quân một trai một gái. Bây giờ lại có quan hệ với Vĩnh Định Hầu phủ, để nàng làm tiểu thiếp cũng rất ấm ức cho nàng. Nếu phu quân không có ý kiến, Như Ý bằng lòng nhấc Liễu di nương lên làm bình thê. Chờ khi ta ra tháng sẽ chuẩn bị lễ cho Liễu di nương, phu quân cảm thấy thế nào?"
Thẩm Dục nằm mộng cũng muốn Liễu Y Y làm thê tử thật sự của mình.
Mặc dù chỉ là bình thê nhưng cũng gần bằng chính thê.
Như thế, Niệm Tình cũng có thể trở thành tiểu thư chân chính của Thẩm phủ.
Cho nên, khi nghe Bạch Như Ý nói vậy, trong lòng ông ta không kìm được kích động.
Ông ta cố nén khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Y Y có làm bình thê của ta hay không cũng không quan trọng. Chỉ là, dù sao nàng ta có ân với ta, nếu Thẩm phủ chúng ta đối xử tốt với nàng ta, thì truyền đi cũng có ích với thanh danh Thẩm phủ chúng ta."
Bạch Như Ý vội gật đầu.
"Phu quân nói đúng, là Như Ý hẹp hòi, chỉ muốn tranh sủng. Bây giờ không có phong thái của chủ mẫu."
Từ khi bà mới vừa vào Thẩm phủ lại luôn dò xét miếng ngọc bội trên người bà.
Sau đó lại lấy lòng đủ kiểu, hi vọng bà có thể đưa ngọc bội kia cho mụ ta.
Sau khi bị bà từ chối nhiều lần, mụ ta yên tĩnh một thời gian.
Đến khi đầu năm nay, đột nhiên có một đạo sĩ đến Thẩm phủ.
Đạo sĩ kia nói Liễu Y Y có thể chất đặc biệt, rất dễ nhiễm đồ không sạch sẽ, cần phải có vật có linh khí mới có thể giữ mạng được.
Đám người Thẩm phủ vì bảo vệ tính mệnh của " n nhân" nên tìm đồ có linh khí ở khắp nơi.
Tìm tới tìm lui vậy mà lại tìm ngọc bội trên người bà.
Đạo sĩ kia nói ngọc bội của bà không chỉ có đầy linh khí mà còn có thể trừ ta tránh tai, là bảo vật hiếm có.
Vì thế, lão phu nhân và Thẩm Dục bắt đầu lôi kéo bà, bảo bà đưa ngọc bội cho Liễu Y Y đeo.
Ngay lúc đó, bà yêu Thẩm Dục, không muốn để Thẩm Dục khó xử nên đành nén đau đưa ngọc bội cho Liễu Y Y mượn.
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đạo sĩ kia do Liễu Y Y cố ý tìm đến.
Mục đích vì muốn ngọc bội trên người bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Như Ý nghĩ vậy hối hận không thôi.
Sao khi đó mình lại ngốc như vậy?
Sao lại trúng kế của Liễu Y Y?
[Đúng rồi, ta nhớ hình như lúc Tam ca xảy ra chuyện là vào năm mới?]
[Không biết là trước tết hay sao tết, không nhớ rõ nữa.]
Ngay lúc Bạch Như Ý đang hối hận tự trách lại nghe tiếng lòng của Đường Đường, bỗng nhiên thức tỉnh.
Cái gì?
Lão Tam sẽ xảy ra chuyện à?
Chắc chắn Liễu Y Y muốn hại thằng bé rồi!
Không được, bà không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải mau chóng trở về Thẩm phủ.
Bạch Như Ý nghĩ đến đây, mở miệng hỏi: "Đông Tuyết, lão gia đâu? Mau đuổi theo lão gia đưa về đây."
Đông Tuyết thấy Bạch Như Ý sốt ruột đến mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng bảo gã sai vặt ngoài cửa đuổi theo Thẩm Dục.
Thẩm Dục vốn không muốn trở về, nhưng nghĩ đến chuyện Bạch Như Ý là nguồn kinh tế chủ yếu của Thẩm gia, cuối cùng cũng kìm nén sự không kiên nhẫn dưới đáy lòng, quay trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Như Ý, sao vội vã gọi ta trở về như thế? Thân thể có chỗ nào khó chịu à?"
Bạch Như Ý kìm nén sự buồn nôn trong lòng, gạt nước mắt nói: "Phu quân, không phải thân thể khó chịu mà là trong lòng khó chịu."
Thẩm Dục còn tưởng rằng bà cố tình gây sự, vô thức nhíu mày.
"Phu quân, xin lỗi, là Như Ý sai, là Như Ý không biết đại cục khiến mẫu thân tức giận."
Thẩm Dục nghe thấy Bạch Như Ý tìm mình xin lỗi, tâm trạng của ông ta tốt hơn nhiều.
Bạch Như Ý thấy sắc mặt của Thẩm Dục dịu lại, tiếp tục nói: "Như Ý đã hiểu rõ, Liễu di nương không chỉ là ân nhân cứu mạng của phu quân mà còn sinh cho phu quân một trai một gái. Bây giờ lại có quan hệ với Vĩnh Định Hầu phủ, để nàng làm tiểu thiếp cũng rất ấm ức cho nàng. Nếu phu quân không có ý kiến, Như Ý bằng lòng nhấc Liễu di nương lên làm bình thê. Chờ khi ta ra tháng sẽ chuẩn bị lễ cho Liễu di nương, phu quân cảm thấy thế nào?"
Thẩm Dục nằm mộng cũng muốn Liễu Y Y làm thê tử thật sự của mình.
Mặc dù chỉ là bình thê nhưng cũng gần bằng chính thê.
Như thế, Niệm Tình cũng có thể trở thành tiểu thư chân chính của Thẩm phủ.
Cho nên, khi nghe Bạch Như Ý nói vậy, trong lòng ông ta không kìm được kích động.
Ông ta cố nén khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Y Y có làm bình thê của ta hay không cũng không quan trọng. Chỉ là, dù sao nàng ta có ân với ta, nếu Thẩm phủ chúng ta đối xử tốt với nàng ta, thì truyền đi cũng có ích với thanh danh Thẩm phủ chúng ta."
Bạch Như Ý vội gật đầu.
"Phu quân nói đúng, là Như Ý hẹp hòi, chỉ muốn tranh sủng. Bây giờ không có phong thái của chủ mẫu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro