Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Tam Ca Gặp Nguy...
2024-11-05 15:27:15
Thẩm Dục thấy thái độ Bạch Như Ý khiêm nhường thì rất hào hứng.
Qua nhiều năm như vậy, Bạch Như Ý vẫn bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Lần này không ngoại lệ.
Trái lại là Đường Đường.
Nàng hơi tức giận nhìn Bạch Như Ý.
[Mẫu thân ngốc của ta, sao người lại là kẻ não yêu đương thế?]
[Vì cha chết tiệt này, người nhìn xem mình hèn mọn thành như thế?]
[Biết rõ Liễu Y Y hạ độc mình, người còn đồng ý nâng mụ ta lên bình thê?]
[Cho dù không phải công chúa đương triều thì người cũng là nữ nhi nhà giàu nhất Nam Thành mà, vì một nam nhân mà phải chịu ấm ức như vậy sao?]
[Đúng là muốn gõ đầu cho người tỉnh lại.]
Bạch Như Ý: ...
Mẫu thân cũng cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng vì có thể mau chóng quay về Thẩm phủ, mẫu thân chỉ có thể luồn cúi trước.
Bạch Như Ý thấy tâm trạng của Thẩm Dục rất tốt, tiếp tục nói: "Phu quân, người nhìn xem, bây giờ sắp Tết rồi. Thu nhập của mười mấy cửa hàng của hồi môn của ta cũng sắp đưa đến Thẩm phủ. Nếu ta không ở đó, có lẽ trước năm mới không thể nào tính toán thu nhập của cửa hàng được. Nếu thật sự như thế, tiền bạc để trong phủ chuẩn bị năm mới phải làm sao đây?"
Thẩm Dục nghe Bạch Như Ý nói như thế cũng ý thức được chuyện này.
Đúng thế, trước Tết đều do Bạch Như Ý phụ trách chuẩn bị, tiêu cũng là tiền của hồi môn của Bạch Như Ý.
Nếu năm nay Bạch Như Ý không ở đó, có lẽ bạc trong phủ không đủ dùng qua năm mới.
Thẩm Dục nghĩ vậy lại khôi phục vẻ thâm tình.
Ông ta dịu dàng cầm tay Bạch Như Ý, cười nói: "Vẫn là Như Ý suy nghĩ chu đáo. Như vậy đi, hôm nay đã muộn rồi, chờ mấy ngày nữa ta cho người đón nàng hồi phủ. Về phần mẫu thân, vì chuyện nâng Y Y lên làm bình thê mới tức giận. Nếu Như Ý đã đồng ý chuyện này, chắc là mẫu thân không làm khó dễ nàng nữa. Chờ ngày mai ta khuyên bảo mấy câu, chắc chắn không sao đâu. Như Ý cảm thấy ta sắp xếp như thế được không?"
Mặc dù Bạch Như Ý rất muốn trở về Thẩm phủ ngay nhưng lại sợ khiến Thẩm Dục không vui, vất vả lắm sẽ mất cơ hội được hồi phủ nên gật đầu cười.
"Tạ ơn phu quân, phu quân đối xử với Như Ý tốt quá."
Đường Đường nghe hai người trò chuyện dường như hiểu ra chuyện gì đó.
[Thì ra mẫu thân chịu ấm ức như vậy không phải vì não yêu đương, mà vì có thể nhanh chóng trở về Thẩm phủ à?]
[Ta đã nói rồi, mẫu thân của Đường Đường sao lại có thể là kẻ não yêu đương được?]
[Mẫu thân trở về gấp như thế chắc chắn là muốn tìm Liễu Y Y báo mối thù sinh non.]
[Mẫu thân của ta thông minh như thế, chỉ cần muốn thì nhất định có thể hạ gục Liễu Y Y.]
[Đến lúc đó, đương nhiên Liễu Y Y không có cơ hội đeo ngọc bội tiến cung, cướp thân phận công chúa của mẫu thân.]
[Đương nhiên cốt truyện này cũng có thể bị mẫu thân thay đổi.]
Dù sao chuyện mẫu thân bị trọng thương trong cốt truyện đã được thay đổi, vậy chắc chắn có thể thay đổi chuyện Liễu Y Y cướp thân phận của bà.
Bạch Như Ý: Vẫn là nữ nhi hiểu ta.
Thẩm Dục lại vờ vịt dính lấy Bạch Như Ý một lúc, sau đó lấy lý do bận rộn công việc vội vàng rời đi.
Ông ta vừa mới rời đi, Hạ Thiền đã không cam lòng mà nói: "Phu nhân, sao người có thể đồng ý nâng Liễu di nương lên làm bình thê chứ. Mụ ta độc ác như vậy, suýt nữa hại người và Nhị tiểu thư mất mạng, sao xứng làm bình thê Thẩm phủ chứ? Còn phu nhân nữa, vì sao người không nói chuyện Liễu di nương hạ thuốc thúc sinh trong bánh ngọt cho lão gia biết thế?"
Qua nhiều năm như vậy, Bạch Như Ý vẫn bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Lần này không ngoại lệ.
Trái lại là Đường Đường.
Nàng hơi tức giận nhìn Bạch Như Ý.
[Mẫu thân ngốc của ta, sao người lại là kẻ não yêu đương thế?]
[Vì cha chết tiệt này, người nhìn xem mình hèn mọn thành như thế?]
[Biết rõ Liễu Y Y hạ độc mình, người còn đồng ý nâng mụ ta lên bình thê?]
[Cho dù không phải công chúa đương triều thì người cũng là nữ nhi nhà giàu nhất Nam Thành mà, vì một nam nhân mà phải chịu ấm ức như vậy sao?]
[Đúng là muốn gõ đầu cho người tỉnh lại.]
Bạch Như Ý: ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẫu thân cũng cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng vì có thể mau chóng quay về Thẩm phủ, mẫu thân chỉ có thể luồn cúi trước.
Bạch Như Ý thấy tâm trạng của Thẩm Dục rất tốt, tiếp tục nói: "Phu quân, người nhìn xem, bây giờ sắp Tết rồi. Thu nhập của mười mấy cửa hàng của hồi môn của ta cũng sắp đưa đến Thẩm phủ. Nếu ta không ở đó, có lẽ trước năm mới không thể nào tính toán thu nhập của cửa hàng được. Nếu thật sự như thế, tiền bạc để trong phủ chuẩn bị năm mới phải làm sao đây?"
Thẩm Dục nghe Bạch Như Ý nói như thế cũng ý thức được chuyện này.
Đúng thế, trước Tết đều do Bạch Như Ý phụ trách chuẩn bị, tiêu cũng là tiền của hồi môn của Bạch Như Ý.
Nếu năm nay Bạch Như Ý không ở đó, có lẽ bạc trong phủ không đủ dùng qua năm mới.
Thẩm Dục nghĩ vậy lại khôi phục vẻ thâm tình.
Ông ta dịu dàng cầm tay Bạch Như Ý, cười nói: "Vẫn là Như Ý suy nghĩ chu đáo. Như vậy đi, hôm nay đã muộn rồi, chờ mấy ngày nữa ta cho người đón nàng hồi phủ. Về phần mẫu thân, vì chuyện nâng Y Y lên làm bình thê mới tức giận. Nếu Như Ý đã đồng ý chuyện này, chắc là mẫu thân không làm khó dễ nàng nữa. Chờ ngày mai ta khuyên bảo mấy câu, chắc chắn không sao đâu. Như Ý cảm thấy ta sắp xếp như thế được không?"
Mặc dù Bạch Như Ý rất muốn trở về Thẩm phủ ngay nhưng lại sợ khiến Thẩm Dục không vui, vất vả lắm sẽ mất cơ hội được hồi phủ nên gật đầu cười.
"Tạ ơn phu quân, phu quân đối xử với Như Ý tốt quá."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Đường nghe hai người trò chuyện dường như hiểu ra chuyện gì đó.
[Thì ra mẫu thân chịu ấm ức như vậy không phải vì não yêu đương, mà vì có thể nhanh chóng trở về Thẩm phủ à?]
[Ta đã nói rồi, mẫu thân của Đường Đường sao lại có thể là kẻ não yêu đương được?]
[Mẫu thân trở về gấp như thế chắc chắn là muốn tìm Liễu Y Y báo mối thù sinh non.]
[Mẫu thân của ta thông minh như thế, chỉ cần muốn thì nhất định có thể hạ gục Liễu Y Y.]
[Đến lúc đó, đương nhiên Liễu Y Y không có cơ hội đeo ngọc bội tiến cung, cướp thân phận công chúa của mẫu thân.]
[Đương nhiên cốt truyện này cũng có thể bị mẫu thân thay đổi.]
Dù sao chuyện mẫu thân bị trọng thương trong cốt truyện đã được thay đổi, vậy chắc chắn có thể thay đổi chuyện Liễu Y Y cướp thân phận của bà.
Bạch Như Ý: Vẫn là nữ nhi hiểu ta.
Thẩm Dục lại vờ vịt dính lấy Bạch Như Ý một lúc, sau đó lấy lý do bận rộn công việc vội vàng rời đi.
Ông ta vừa mới rời đi, Hạ Thiền đã không cam lòng mà nói: "Phu nhân, sao người có thể đồng ý nâng Liễu di nương lên làm bình thê chứ. Mụ ta độc ác như vậy, suýt nữa hại người và Nhị tiểu thư mất mạng, sao xứng làm bình thê Thẩm phủ chứ? Còn phu nhân nữa, vì sao người không nói chuyện Liễu di nương hạ thuốc thúc sinh trong bánh ngọt cho lão gia biết thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro