Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Bước đầu trở th...
Ninh Dực
2025-03-25 02:42:36
“Gia Thụ à, mau dẫn anh dâu cháu ra ngoài chơi đi.”Lệ Gia Thụ nghe thấy câu này liền rùng mình một cái, nghiêm túc phản bác: "Ông nội, thứ nhất, cháu không đi chơi, kiểu giải trí này quá tầm thường; thứ hai, lần trước cháu chỉ kéo anh dâu chơi game thôi mà anh cháu còn không vui, giờ cháu mà dám dẫn anh dâu đi chơi, anh ấy chẳng chặt gãy chân cháu à?" Nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy mình đã phát hiện ra sự thật đằng sau việc bị đá khỏi đội ngày hôm đó.Ông cụ nghe xong, lập tức không vui: “Cái gì? Cháu còn kéo anh dâu chơi game? Để ông chặt chân cháu trước đã!”Lệ Gia Thụ tái mặt kinh hãi: “Ông nội! Đây là bẫy pháp lý* à!!!”*"Câu cá chấp pháp" (釣魚執法) là một thuật ngữ có nguồn gốc từ tiếng Trung, còn được gọi là "entrapment" trong tiếng Anh. Nó chỉ hành vi mà cơ quan thực thi pháp luật hoặc cá nhân cố tình tạo ra một tình huống vi phạm pháp luật nhằm dụ dỗ người khác mắc bẫy, sau đó bắt giữ hoặc xử phạt họ.Ví dụ: -Cảnh sát giả vờ là người mua ma túy, dụ dỗ một người bán hàng, sau đó bắt giữ họ.-Một trang web giả mạo cung cấp nội dung bất hợp pháp để dụ dỗ người dùng tải xuống, rồi báo cáo họ vi phạm bản quyền.Hành vi này gây tranh cãi vì có thể dẫn đến việc lạm quyền và không công bằng trong thực thi pháp luật. Ông cụ hừ một tiếng rồi nói: “Thế này đi, chẳng phải cháu đang chuẩn bị khởi nghiệp sao? Vừa hay anh dâu cháu học tài chính, cháu có thể đưa nó theo, để nó học hỏi thêm về kinh doanh, tích lũy kinh nghiệm. Nó cứ ru rú trong nhà mãi cũng không tốt, cháu cũng nên đưa nó ra ngoài chơi một chút.”Lệ Gia Thụ: “… Ông nội, cái 'đưa ra ngoài chơi' của ông chính là bắt người ta đi làm à?”Cậu thần bí nói: “Ông nội, để cháu nói cho ông biết, anh dâu không thể nào đi làm được, đời này tuyệt đối không có chuyện đó.”Ông cụ nhíu mày: “Tại sao?”Lệ Gia Thụ cười hì hì: "Cái này cháu không nói cho ông biết đâu." Chỉ có cậu ta mới biết anh dâu có tiền tiêu vặt tận năm triệu! Một tháng mà có từng đó tiền, ai còn cần đi làm nữa? Cũng chẳng trách anh dâu ngày nào cũng điềm đạm, chẳng lo nghĩ gì."Hơn nữa, anh dâu đi làm làm gì chứ? Anh ấy còn có thể giúp ông tưới cây, cùng ông đánh Thái Cực, bàn luận về trà đạo, thậm chí còn nghiên cứu món ăn dưỡng sinh cho ông nữa… Để anh dâu ở nhà bầu bạn với ông chẳng phải rất tốt sao?" Cậu ta thì lúc nào cũng hoạt bát, nhảy nhót lung tung, suốt ngày bị ông mắng, còn anh dâu lại trầm ổn, điềm tĩnh, chắc chắn hợp gu người lớn tuổi hơn chứ? Nhìn xem, từ khi anh dâu đến ở nhà tổ, tâm trạng của ông cũng ổn định hẳn, còn ít mắng cậu ta hơn hẳn.Ông cụ nghe xong, dần dần ôm lấy ngực: “…Có ai đến cứu ông già này với không!!!”Ông cụ suy nghĩ một lát rồi thở dài: “Hay là… cháu cứ đưa nó đi chơi trước đi?”Lệ Gia Thụ lập tức cảnh giác: "Không không không, ông nội, cháu thực sự không đi chơi đâu. Nói mới nhớ, cháu cũng ở nhà mấy hôm rồi, giờ nên ra ngoài làm việc thôi…" Dù tính cách cậu ta có nhí nhố thế nào, chuyện nghiêm túc vẫn phải làm. Công tác chuẩn bị cho khởi nghiệp, cậu ta đã liên hệ xong xuôi hết rồi, giờ chỉ còn chờ bắt tay vào làm.Ông cụ lại thở dài: “Được rồi, việc chính đáng thì cứ làm đi.”"Vâng ạ, ông nội!" Lệ Gia Thụ sờ cằm, ủa? Sao lại có cảm giác ông nội trông có vẻ thất vọng thế nhỉ?Sáng hôm sau, Lệ Gia Thụ thu dọn đồ đạc, háo hức chuẩn bị rời khỏi nhà tổ. Trước khi đi, cậu ta vẫn rất lễ phép đến chào tạm biệt ông nội.Khi cậu ta bước vào, trong phòng khách thoang thoảng mùi trà, ngửi đã biết ngay là loại trà thượng hạng. Ông cụ đang nhâm nhi trà, ngồi bên cạnh là Cố Thầm, cả hai người đều cầm chén trà trên tay.Anh dâu cậu vừa uống trà vừa lật xem một cuốn sách cổ, có vẻ như là bản cổ mà ông nội cất giữ. Lệ Gia Thụ ngày càng cảm thấy, để anh dâu bầu bạn với ông đúng là quá hợp lý. Anh dâu có thể ngồi uống trà với ông, mà ông thì có trà ngon và sách hay, anh dâu cũng có thể tận hưởng thú vui riêng, đôi bên đều có lợi.Còn cậu ta, thế là có thể vui vẻ chạy thoát rồi.Nghĩ vậy, Lệ Gia Thụ mỉm cười nói: “Ông nội, vậy cháu đi trước nhé. Đợi khi công ty ổn định, cháu lại về thăm ông.”Ông cụ nhìn nụ cười rạng rỡ của đứa cháu trai, bỗng cảm thấy lòng đau nhói, bèn nói: “Khụ khụ, Gia Thụ à, đừng vội, ngồi xuống uống chén trà đã.”Nụ cười của Lệ Gia Thụ cứng đờ: "…” Chẳng lẽ vì vừa rồi cậu ta cười quá vui vẻ? Chắc chắn là vậy! Dạo này có anh dâu đỡ đạn, cậu ta cũng thả lỏng quá mức, suốt ngày cợt nhả trước mặt ông nội.Nhưng mà, chỉ là một chén trà thôi mà, uống nhanh là được chứ gì. Cậu ta ngồi xuống đối diện Cố Thầm, người hầu nhanh chóng mang đến một chén trà mới.Nhưng uống được một lúc, Lệ Gia Thụ bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Không khí này… có vẻ hơi quá yên tĩnh? Yên tĩnh đến mức… có chút "căng thẳng" thì phải? Chẳng phải ông nội chỉ uống trà thôi sao, sao cứ nhìn chằm chằm vào anh dâu vậy?Thấy hai người họ không ai lên tiếng, Lệ Gia Thụ thầm nghĩ: Đây là đang thi xem ai kiên nhẫn hơn sao? Ông nội, anh dâu, mau nói gì đi chứ!Vậy cậu ta có nên mở miệng bảo mình sắp đi không? Chẳng mấy chốc, cậu ta đã bắt đầu ngồi không yên, rồi chợt hiểu ra… tại sao ông nội lại bảo cậu ta ngồi xuống…Thế là cậu ta cũng bắt chước, uống một ngụm trà rồi liếc nhìn Cố Thầm. Sau đó, cậu ta phát hiện Cố Thầm chỉ hạ mắt lật sách một cách chậm rãi, ánh mắt đặt trên trang giấy, dáng vẻ tĩnh lặng như nước, hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ. Hơn nữa, nhan sắc của anh dâu còn quá xuất sắc, trông chẳng khác nào một pho tượng thần bất động.Cậu ta ngộ ra rồi! Trên đời này còn ai có thể điềm tĩnh hơn anh dâu cậu ta chứ? Đến cả ông nội cũng bị K.O luôn rồi!Mau có ai đó đến cứu cậu ta với!Ngay khi Lệ Gia Thụ sắp phát điên vì bầu không khí quái dị này, cuối cùng cũng có một giọng nữ vang lên, cứu rỗi cậu ta. "Chú hai! Con tức muốn chết! Lần này người nhất định phải giúp con…" Giọng nói của người phụ nữ này vừa phẫn nộ vừa tủi thân.Khi cô bước vào và nhìn thấy Cố Thầm, giọng nói bỗng ngưng lại, có chút lúng túng: “Ờ… Chú hai đang bàn chuyện với khách à? Vậy con ra ngoài chờ trước…”Người phụ nữ này gọi ông nội là "Chú hai", nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ khoảng ngoài ba mươi, phong cách ăn mặc và trang điểm đều rất hiện đại.Ông cụ lại như trút được gánh nặng, thở phào: “Mặc Dung, không sao đâu, cứ ngồi xuống đi.”Thế là Lệ Mặc Dung cũng ngồi xuống, người hầu rót cho cô một chén trà. Cô nhấp một ngụm, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, ngay cả loại trà quý hiếm như "Kim Qua Cống Trà" mà ông cũng mang ra đãi khách, vậy rốt cuộc vị này là nhân vật thế nào?Đồng thời, cô cũng quan sát Cố Thần. Chỉ thấy thanh niên này không chỉ có dung mạo xuất sắc mà khí chất cũng phi phàm, lúc trò chuyện với ông cụ, phong thái chẳng hề kém cạnh. Trong lòng cô không khỏi cảm thán, quả là một nhân tài ngang tầm với Đình Khâm.Thế nhưng, ông cụ lại nói: “Mặc Dung, ở đây không có khách, đây là cháu dâu của con, người nhà của Đình Khâm, Cố Thầm. Tiểu Cố, đây là cô tư của cháu.”Cố Thầm theo Lệ Gia Thụ gọi một tiếng: “Cô tư.”Lệ Mặc Dung: “…?”Cô mỉm cười tán thưởng: “Quả nhiên vợ của Đình Khâm rất xứng đôi với thằng bé, nhìn qua là biết hai người là đối tác ngang tài ngang sức trong sự nghiệp.”Cô là con gái của em ba ông cụ Lệ, không thuộc nhánh chính của Lệ gia. Khi Cố Thầm và Lệ Đình Khâm kết hôn, gia tộc chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong phạm vi nhánh chính, cô chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt Cố Thầm.Lệ Gia Thụ sờ mũi, thầm nghĩ: Cô à, cô cũng biết cách khen thật đấy.Ông cụ khẽ ho một tiếng, nói: “…Trẻ con thì làm gì có sự nghiệp. Khụ khụ, Mặc Dung, có chuyện gì thì cứ nói đi, ở đây toàn người trong nhà cả.”Lệ Mặc Dung lập tức buồn bã, nói: “Nhắc đến chuyện này thật mất mặt, nhưng giờ chuyện đã ầm ĩ khắp nơi rồi, con cũng không giấu nữa. Con và Lăng Vĩ Quang kết hôn nhiều năm như vậy, giờ mới phát hiện anh ta có bồ nhí bên ngoài! Anh ta còn giấu con, liên tục hợp tác làm ăn với công ty của ả ta! Không biết đã giúp công ty đó bao nhiêu dự án rồi… Con tức chết mất, bao năm qua, đôi cẩu nam nữ này cứ thế hút máu con mà sống sung sướng!”“Con nắm giữ phần lớn cổ phần công ty, nên dù ly hôn, anh ta cũng không chiếm được gì. Luật sư của con chắc chắn không để anh ta có lợi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc… bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống tốt, con hận đến nghiến răng!”“Hơn nữa, công ty của ả đàn bà kia vốn do anh ta nâng đỡ, bây giờ ly hôn rồi, công ty đó vẫn đang làm ăn phát đạt, chẳng sụp đổ được… Nếu bọn họ còn có thể tung hoành trên thương trường, ngang nhiên khiêu khích con, thì ngày nào con cũng bị họ chọc tức, thật sự có ngày con sẽ bị dồn đến phát điên mất… Chú hai, người giúp con đi, khiến bọn họ phá sản càng sớm càng tốt… Con thực sự không chịu nổi cặp đôi ti tiện này nữa rồi…”Lệ Mặc Dung trông rất mạnh mẽ, không phải kiểu phụ nữ ngây thơ ở nhà nội trợ để chồng thao túng công ty. Nhưng muốn khiến gã đàn ông bội bạc ra đi tay trắng, lại còn làm công ty của tiểu tam sụp đổ, thì cô vẫn chưa đủ khả năng, nên chỉ có thể tìm đến nhân vật quyền lực nhất trong nhà - Lệ lão gia.Nghe xong chuyện của Lăng Vĩ Quang, ông cụ cũng thấy bực bội. Tuy ông nghiêm khắc với hậu bối, nhưng vẫn luôn thật lòng yêu thương con cháu. Ông nói: “Mặc Dung, con đừng buồn, chuyện này chú hai nhất định sẽ giúp con. Chỉ là, dù có khiến Lăng Vĩ Quang và ả nhân tình phá sản, thì Lăng gia vẫn có thể đón anh ta về. Với kết cục như vậy, con có hài lòng không?”Năm đó không phảo nhà họ Lẹ gả con gái cho moitj kẻ vô danh, Lăng Vĩ Quang vốn là thiếu gia nhà họ Lăng. Cho dù ly hôn và không lấy được gì, anh ta vẫn có thể quay về Lăng gia sống sung túc.Lệ Mặc Dung lập tức nói: "Đương nhiên con không muốn anh ta vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý!" Nhưng vì chuyện ly hôn của mình mà để hai nhà Lệ - Lăng đối đầu trên thương trường? Dù sao cô cũng chỉ là cháu gái của chú hai, không hề có đóng góp gì cho sản nghiệp của ông, sao có thể mặt dày nhờ ông giúp đến mức đó?Vậy nên, cô vẫn rất cảm kích, nói: “Nhưng chú hai giúp con đến đây là được rồi… Như vậy thôi ạ.”Thế nhưng, ông cụ lại lắc đầu, ánh mắt mang theo ý dò xét, sau đó nhìn sang Cố Thầm, hỏi: “Tiểu Cố, cháu nghĩ sao? Cháu thấy cách xử lý thế nào mới là tốt nhất?”Cố Thầm ngẩng đầu, điềm tĩnh đáp: "Ông nội, cháu thực sự không hiểu chuyện thương trường, không nghĩ ra cách nào hợp lý." Dù sao, hiện tại cậu cũng không có kỹ năng "thiên lương Vương phá" (Trời lạnh rồi, Vương thị phá sản thôi) nữa.Ông cụ lại khuyến khích: “Không cần biết đúng hay sai, cứ thử nói xem, coi như rèn luyện một chút.”Lệ Mặc Dung cũng đầy mong đợi nhìn cậu, nói: “Không sao đâu, Tiểu Cố, cô tin cháu.” Tiểu Cố vừa nhìn đã biết cùng một kiểu người với Đình Khâm, mà Đình Khâm lại là thiên tài trong giới kinh doanh, hơn hai mươi tuổi đã tiếp quản Lệ gia, giúp ông cụ thành công về hưu. Tiểu Cố so với Đình Khâm, chắc cũng không kém bao nhiêu đâu.Cố Thầm bị ép đặt cuốn sách trong tay xuống: “…” Haiz, mọi người đều nhìn cậu thế này, chờ cậu lên tiếng, đúng là có hơi ngại ngùng.Vậy thì miễn cưỡng nói vài câu vậy: “Cô tư, cháu nghĩ… đã đến lúc lấy lại con dấu thuộc về cô rồi.”Lệ Gia Thụ: “???” Anh dâu ngầu thật ha ha ha. .Lệ lão gia tử: “…” Tiểu Cố à, bảo cháu nói, chứ không phải bảo cháu nói bừa đâu.“!!!” Lệ Mặc Dung thì lại bừng tỉnh đại ngộ: “Chết rồi! Cô mải tức giận, giận đến mụ mị đầu óc, quên mất phải bảo người của ta thu hồi con dấu hành chính và tài chính! Trước giờ anh ta vẫn có thể giấu cô, ký hợp đồng làm ăn với ả đàn bà kia, e là vì trong bộ phận hành chính và tài chính đều có người của anh ta, nếu không thì thủ tục hợp tác hàng loạt thế này sao có thể trôi chảy đến vậy, sao có thể che giấu kín kẽ như thế! Cô phải mau chóng thu hồi tất cả con dấu!” Nhỡ đâu Lăng Vĩ Quang cầm con dấu đi ký linh tinh thì sao đây?Cô chân thành nhìn Cố Thầm, nói: “Tiểu Cố, thật sự cảm ơn cháu đã nhắc cô.”Lệ Gia Thụ nghe mà há hốc mồm, anh dâu thế này mà cũng được à?Cố Thầm: “… không có gì.” Cậu chỉ đùa chút thôi, dù sao bây giờ giới kinh doanh thật sự rất thích cướp con dấu.Lệ Mặc Dung lập tức gọi điện thoại về công ty để nhắc nhở chuyện này, nhưng sau khi cúp máy, cô lại nôn nóng siết chặt điện thoại: “Nhưng cô vẫn không thể làm gì anh ta được… Tiểu Cố, cháu còn ý tưởng nào không? Nhắc cô thêm một chút?”Cố Thầm vô cùng khiêm tốn đáp: “Cô tư, cháu không rành lắm, nên không dám múa rìu qua mắt thợ.”Cậu lại cố gắng dùng ánh mắt trong trẻo nhưng đầy ngờ nghệch nhìn cô, thắc mắc: “Nhưng cháu có một câu hỏi, Lăng tiên sinh thường xuyên để công ty của các cô hợp tác với vị tiểu thư kia như vậy, thật sự không phải phạm pháp sao?”Lệ Mặc Dung nghe vậy sững người một lúc, rồi đột nhiên ánh mắt bừng sáng, lập tức bật dậy khỏi ghế: “Trời ơi! Tiểu Cố! Cháu thật sự quá thông minh! Quá thông minh rồi!” Cô suýt nữa kích động đến mức chạy đến nắm lấy tay Cố Thầm, nhưng thấy khí chất của cậu lại vội vàng rút tay về.Cô dùng lực đập mạnh tay xuống bàn, nói: “Tuyệt quá! Để xem cô có thể lấy danh nghĩa tội phạm kinh tế mà tống Lăng Vĩ Quang và ả tiểu tam kia vào tù không! Anh ta có thể vinh hoa phú quý ở đâu thì cô không tin vào tù rồi vẫn còn được vinh hoa phú quý!”“Sao cô lại không nghĩ ra cách hay thế này chứ? Nhất định là do cô vẫn chưa hận anh ta đủ! Ôi chao Tiểu Cố, cô tư thật sự không biết cảm ơn cháu thế nào cho phải…”Lệ Gia Thụ há hốc miệng đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào, anh dâu ơi anh dâu, anh đúng là không hổ danh là người dám cưới anh cả của em, mở miệng nói bừa vài câu mà cũng có hiệu quả thế này, lợi hại, lợi hại. Anh dâu tuy đơn thuần, hướng nội, lại hay bị người ta bắt nạt, nhưng có vẻ rất giỏi lấy lòng trưởng bối đó. Sau khi chinh phục được ông nội, bây giờ lại muốn chinh phục cả cô tư sao?Lệ Mặc Dung kích động xong, cuối cùng cũng nhớ ra, nhìn về phía lão gia tử nói: “Đúng rồi chú hai, vừa rồi chú có đề xuất gì hay không?”Cụ ông Lệ: “…” Đề xuất? Ông muốn nói thì Tiểu Cố cũng nói hết rồi, còn đề xuất gì nữa?“Khụ khụ.” Cụ ông Lệ khẽ ho một tiếng, không biết tại sao từ khi có Cố Thầm ở đây, ngày nào ông cũng thấy lúng túng.Ông nói: “Mặc Dung à, chú hai muốn nói là, chú có rất nhiều luật sư giỏi, có thể giúp con thu thập chứng cứ để đối phó với Lăng Vĩ Quang. Tuy nhiên, hiện tại con tạm thời đừng làm anh ta cảnh giác…”Lệ Mặc Dung gật đầu: “Chú hai, con hiểu rồi, hôm nay thật sự cảm ơn chú và Tiểu Cố…” Xem ra ông cụ cũng rất công nhận phương án của Tiểu Cố, trong đám vãn bối, ngoài Đình Khâm ra, không có nhiều người được ông cụ công nhận đâu.Cô đang định đứng dậy tạm biệt, đột nhiên lại nhận được một cuộc gọi: “Gì cơ?”“Lăng Vĩ Quang hắn thật sự đã ký hợp đồng với công ty EW, rồi mang đến văn phòng đóng dấu à?”“May mà đã chặn lại được.”“Được rồi, mấy người giữ kỹ giúp tôi, thời gian này tất cả văn bản cần đóng dấu phải thông qua tôi, nếu ai đó muốn đóng dấu, đều phải gọi điện thoại báo tôi trước.”Cúp điện thoại, Lệ Mặc Dung càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Mặc dù cô nắm nhiều cổ phần hơn, nhưng với bên ngoài, con dấu đóng lên văn kiện thì có nghĩa là đại diện cho công ty, ai quan tâm nội bộ các người có tranh chấp gì? Dù có thể xác định đây không phải ý chí thực sự của công ty, nhưng nếu kiện tụng thì cực kỳ phiền phức, dây dưa cũng đủ khiến cô mệt mỏi.Vì vậy, chuyện cướp con dấu nghe có vẻ nực cười và hoang đường, nhưng tin tức về tranh chấp cổ phần, vợ chồng ly hôn cướp con dấu vẫn liên tục xuất hiện.May mà Cố Thầm đã nhắc nhở cô, lại may mắn chặn đứng được đúng lúc. Cô không kìm được cảm kích nói: “Cô thật sự không ngờ Lăng Vĩ Quang lại dám làm đến mức này… Tiểu Cố, cảm ơn cháu đã nhắc cô, vẫn là thanh niên trẻ tuổi các cháu dày dạn trên thương trường, đầu óc minh mẫn hơn… Cô tư suýt chút nữa đã bỏ qua chuyện quan trọng nhất rồi.”Lệ Gia Thụ: “!!!” Quả nhiên anh dâu có phép thuật gì đó! Sao lại khéo thế chứ! Mặc dù cậu ta nhìn thấy Cố Thầm “nói nhảm”, vẫn không cảm thấy cậu có thiên phú kinh doanh, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ta tin rằng cậu là một nhân vật thần bí khó lường.Cố Thầm: “.... Thật sự không có gì.” Cậu thật sự chỉ thuận miệng nói thôi, mệt mỏi quá.Lệ Mặc Dung lại cười lạnh một tiếng: “Nếu anh ta to gan như vậy, xem ra loại chuyện này cũng không phải lần đầu. Để cô xem, lần này có tống anh ta vào tù được không.”Cô nhiệt tình và chân thành nói với Cố Thầm một lần nữa: “Tiểu Cố, đợi cô xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ cảm ơn cháu đàng hoàng.”Cố Thầm: “Cồ khách sáo quá rồi.”Thấy bọn họ nói qua nói lại, bỗng dưng từ "Cô tư" đã thăng cấp thành "Chị gái", người bị lãng quên - ông cụ Lệ: “…”Lệ Mặc Dung chào tạm biệt, Lệ Gia Thụ cũng nhân cơ hội rời đi. Ông cụ Lệ nhìn ly trà còn uống dở, lại nhìn Cố Thầm đã quay về đọc sách cổ, một lần nữa: “…”Không ai đến cứu ông - một người già thực sự - hay sao?Kết thúc một ngày làm việc, Lệ Đình Khâm ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, nghe trợ lý Trần báo cáo tình hình trong nước.Trợ lý Trần nói: “Chuyện liên quan đến quá khứ của Cố tiên sinh với Chung Thịnh, Đỗ Nhuy Thanh và những người khác hồi cấp ba đã được điều tra rõ ràng.”Nhưng anh ta rất thông minh, không thuật lại mà chỉ đưa tập hồ sơ cho Lệ Đình Khâm: “Lệ tổng, mời ngài xem qua.”Lệ Đình Khâm mở mắt, lật xem tài liệu bên trong. Có cả bản khai nhận trong tù của Chung Thịnh, cũng như lời khai của Đỗ Nhuy Thanh.Chuyện này nói ra cũng đơn giản. Sau khi Cố Trọng Mậu và Thích Nhã Quân ly hôn, Tiểu Cố theo mẹ về nhà họ Trình. Nhưng Thích Nhã Quân lại gửi Tiểu Cố vào trường nội trú và hiếm khi quan tâm, dẫn đến việc dù gia đình họ Trình và họ Thích đều giàu có, nhưng thường xuyên quên chu cấp sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt cho cậu.Đọc đến đây, Lệ Đình Khâm thở dài trong lòng. Bảo sao Tiểu Cố lại chủ động hỏi anh xin tiền tiêu vặt, nhưng cũng rất ít khi tiêu xài.Do Tiểu Cố sống trong cảnh túng thiếu lâu dài, Đỗ Nhuy Thanh - kẻ chuyên xu nịnh kẻ giàu và bắt nạt kẻ yếu - bề ngoài giả làm bạn với Tiểu Cố, nhưng thực chất chỉ coi cậu như kẻ sai vặt để bắt nạt. Vì tiền, Đỗ Nhuy Thanh giao du với đám người của Chung Thịnh. Đến khi muốn cắt đứt quan hệ với bọn chúng, hắn ta đã đưa Tiểu Cố - người có ngoại hình xuất chúng - giới thiệu cho Chung Thịnh và dụ cậu đến khu giảng đường bỏ hoang.Trong khu giảng đường đó, Chung Thịnh và đồng bọn có ý đồ xấu với Tiểu Cố. Nhưng do cậu chống cự, hai bên đã xảy ra xô xát. Tiểu Cố còn dùng một viên gạch vụn đả thương một tên trong đám của Chung Thịnh. Cuối cùng, cậu bị dồn vào đường cùng và buộc phải nhảy xuống từ tầng lầu.Khi nhà trường báo với Thích Nhã Quân rằng Tiểu Cố đánh nhau và còn làm bị thương cậu ấm nhà họ Lý, yêu cầu phụ huynh đến giải quyết, bà ta không thèm ra mặt mà phái con trai riêng của chồng - Trình Văn Diệu, khi ấy 22 tuổinđến trường xử lý. Nhưng Trình Văn Diệu không những không điều tra rõ ràng sự việc, mà còn kết bạn với Chung Thịnh. Cuối cùng, anh ta chấp nhận kết luận của nhà trường, coi Đỗ Nhuy Thanh là kẻ gây chuyện, còn sự thật rằng Tiểu Cố bị bắt nạt thì hoàn toàn bị chôn vùi.Lệ Đình Khâm khép lại tập hồ sơ, day day huyệt thái dương. Trong chuyện này, từ Thích Nhã Quân, Trình Văn Diệu, Chung Thịnh đến Đỗ Nhuy Thanh, ai cũng là kẻ xấu. Chỉ có một mình Tiểu Cố, vô tội nhưng lại chịu đủ ấm ức. Còn nhà họ Cố, sau khi thờ ơ với Tiểu Cố suốt bao năm, lại đột nhiên tìm cậu về chỉ vì lợi ích hôn nhân, rồi còn quay sang trách móc tính cách cậu không tốt, hết lời chê bai.Ánh mắt Lệ Đình Khâm lạnh lùng hẳn đi. Những gia đình này… đúng là không có lấy một chút hơi ấm nào.Anh nói: “Bảo thư ký Từ sắp xếp lại lịch trình mấy ngày tới, chừa ra hai ngày, tôi sẽ về nước một chuyến.”Anh là chồng hợp pháp của Tiểu Cố, chẳng lẽ cũng muốn trở thành kẻ vô tình, kết hôn xong thì bỏ mặc cậu ở trong nước, không hỏi han gì sao? Như vậy không đúng. Dù Chung Thịnh và Đỗ Nhuy Thanh đã bị xử lý, nhưng Tiểu Cố đã chịu uất ức lớn như vậy, anh cũng nên về an ủi cậu một chút.Trợ lý Trần gật đầu: “Vâng, Lệ tổng.”Lệ Đình Khâm lại hỏi: “Tiểu Cố đã ở nhà cũ gần một tuần rồi, cậu ấy có quen không? Ông nội có làm khó cậu ấy không?”“…” Hiện thực quá mức hoang đường khiến trợ lý Trần chần chừ giây lát, rồi nói: “Cố tiên sinh quả thực đã ở nhà cũ gần một tuần, nhưng theo lời chú Từ ở đó, Cố tiên sinh không sao, chỉ có lão gia tử sắp phát điên rồi. Chú Từ còn uyển chuyển nhờ tôi nhắn lại với ngài - làm ơn đưa Cố tiên sinh đi nhanh đi.”Lệ Đình Khâm: “?”Nhưng ngẫm lại, anh lại thấy chuyện này hợp lý. Lần đầu Tiểu Cố đến nhà cũ, vì không chịu nổi ông nội mà chuyển sang biệt viện; lần thứ hai, cậu đã thích nghi được. Tiểu Cố đúng là rất có tiềm năng, đang dần trưởng thành. Cậu chỉ là bị gia đình và môi trường trước kia làm lỡ dở mà thôi.Vì vậy, anh bình tĩnh nói: “Được rồi, chờ tôi về sẽ đón Tiểu Cố ra ngoài.”Trợ lý Trần: “?” Lệ tổng, sao ngài có thể bình thản trước một chuyện hoang đường như vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro