Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Sao mà anh dâu...
Ninh Dực
2025-03-25 02:42:36
Quản gia Lý lại nhìn kỹ một chút, càng cảm thấy sự thả lỏng và lười biếng toát ra từ chàng thanh niên này là thứ mà đại thiếu gia không hề có.Một Cố tiên sinh với dáng vẻ thư thái, lười nhác lại vô cùng phù hợp với một đại thiếu gia lạnh lùng, quyết đoán.Chiếc Bentley đen bóng lặng lẽ đỗ lại trong bãi xe của biệt thự cũ. Tài xế lão Đặng xuống xe, mở cửa cho Cố Thầm. Cậu bước ra, khẽ nâng cổ tay chỉnh lại khuy áo sơ mi.Nhìn thấy cảnh đó, quản gia Lý có chút tê dại, chiều cao áp đảo, tỷ lệ đầu và cơ thể hoàn mỹ, bộ vest cùng phong cách với đại thiếu gia… nhìn chẳng khác nào Lệ Đình Khâm!Lúc này, khu vườn của biệt thự đã rộn ràng với những bộ trang phục lộng lẫy, ánh đèn lung linh phản chiếu trên những ly rượu đang cụng chạm. Một số khách mời bên ngoài hiếu kỳ nhìn về phía Cố Thầm, nhưng cậu chẳng hề để tâm, chỉ thẳng bước vào trong.Quản gia Lý nhìn thấy từng cử chỉ, dáng điệu của Cố Thầm lại vô thức cảm thấy quen thuộc đến lạ. Cả DNA của ông ta như đang rung động, tự động nhập vai, theo sát phía sau một bước và nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngài cần đến bàn chính để dùng bữa với lão gia.”Lão Đặng cũng theo sau, cùng quản gia Lý một trái một phải hộ tống.Có một quý cô từ xa cầm ly rượu vang, vô thức ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Cố Thầm, ánh mắt đầy khó hiểu: “Đó là… Lệ tổng?”Cố Thầm vẫn đi thẳng về phía phòng ăn chính, thì đột nhiên, phía sau có một chàng trai trẻ hối hả chạy đến, giọng nói đầy phấn khích: “Anh! Sao anh lại về rồi?”Cố Thầm khẽ quay đầu lại nhìn. Chàng trai kia ngay lập tức nhận ra mình nhận nhầm người, lập tức xấu hổ ho khẽ hai tiếng: “Khụ khụ… Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Thấy quản gia Lý và chú Đặng đi theo phía sau ngài, tôi cứ tưởng…”Nhưng mà… vị này là ai vậy? Quản gia Lý và chú Đặng đều cung kính đi theo phía sau, y như lúc đi cạnh anh trai mình? Khiến cậu ta chỉ nhìn bóng lưng mà cũng nhận nhầm sao?Quản gia Lý nhanh chóng bước lên, lịch sự giải thích: “Tam thiếu, lâu rồi không gặp. Chắc cậu chưa rõ vì trước đây không ở trong nước. Đây là nhị thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thầm tiên sinh, người vừa mới kết hôn với đại thiếu gia.”Lệ Gia Thụ sững sờ một giây, sau đó tỏ vẻ vui mừng: “Thì ra là anh dâu! Trước đây bận rộn tốt nghiệp nên tôi không kịp về dự hôn lễ của anh và anh cả, nhưng tôi đã xem ảnh rồi… Có điều, anh dâu à, ảnh chụp thật sự không lột tả được thần thái của anh, ngoài đời anh đẹp trai gấp mười lần luôn đấy!”Cố Thầm khẽ gật đầu: “Chào cậu.”Buổi tiệc tối nay của nhà họ Lệ thực chất là để chúc mừng Lệ Gia Thụ hoàn thành chương trình thạc sĩ và trở về nước.Trước đây Lệ Gia Thụ đã nghe không ít tin đồn về vị “anh dâu liên hôn” này, nhưng cậu ta không phải kiểu người tin vào lời đồn mà chưa tận mắt chứng kiến. Giờ gặp rồi, lại thấy hợp tính, thế là vô tư khoác vai Cố Thầm, cười rạng rỡ: “Đi thôi, anh dâu, chúng ta vào trong nào!”Thực ra tâm trạng của Lệ Gia Thụ cũng khá vi diệu. Cậu ta không dám tự tiện khoác vai anh trai mình, nhưng Cố Thầm lại có khí chất rất giống anh trai. Tuy nhiên, nghĩ đến địa vị của Cố Thầm trong cả nhà họ Cố lẫn nhà họ Lệ đều không cao, cậu ta mới dám thoải mái khoác như vậy.Chỉ là… hình như hơi khó khoác thật? Anh trai cậu cao đến 1m90, còn anh dâu này ít nhất cũng phải 1m85, 1m86 gì đó. Liệu có ổn không?Cố Thầm liếc nhìn bàn tay đang khoác lên vai mình nhưng cũng chẳng nói gì.—“Tam thiếu, lúc nào ra ngoài tụ tập một chuyến nhé?”“Gia Thụ đúng là đỉnh, tốt nghiệp sớm luôn!”“Tam thiếu, giờ về nước rồi thì có thể làm nên chuyện rồi đấy!” Có vẻ Lệ Gia Thụ rất được lòng đám công tử tiểu thư của giới thượng lưu, trên đường đi có không ít người chào hỏi cậu ta, nhưng chẳng ai để ý đến Cố Thầm - người đang bị cậu ta khoác vai. Dù sao, cuộc hôn nhân giữa Lệ Đình Khâm và Cố Thầm được tổ chức rất kín đáo, trong giới trẻ này, không mấy ai biết đến sự tồn tại của cậu.Lệ Gia Thụ tiện tay nhận một ly rượu từ khay của phục vụ, vừa trò chuyện, cụng ly với mọi người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Càng đi vào trong, không khí lại dần trầm xuống, trở nên nghiêm túc hơn. Người phục vụ đẩy cửa lớn dẫn vào phòng ăn chính. Không giống với tiệc buffet ngoài sảnh, trong này là một bàn tròn lớn theo phong cách truyền thống. Ở vị trí chủ tọa, lão gia nhà họ Lệ đã an vị, các thành viên quan trọng của nhánh chính trong gia tộc cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình.Vừa rồi bên ngoài còn sôi nổi hoạt bát là thế, nhưng vừa bước vào đây, Lệ Gia Thụ lập tức im bặt, căng thẳng đến mức cả người như đang cố thu lại, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.Vì Lệ Đình Khâm cùng cha mẹ đều không có mặt, Cố Thầm với tư cách là “anh dâu cả” của Lệ gia được xếp ngồi ở vị trí dưới bên phía tay trái của lão gia. Nhưng cậu không hề tỏ ra bất an, chỉ bình thản ngồi xuống, trông vô cùng tự nhiên.Lệ lão gia đã ngoài tám mươi nhưng vẫn tràn đầy tinh thần, dáng vẻ uy nghiêm không cần biểu lộ giận dữ cũng khiến người ta kính sợ. Ông nhìn một lượt, thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, cất giọng: “Gia Thụ, con có dự định gì sau khi về nước chưa? Muốn tự mở công ty, hay định nhận hai công ty nhỏ của gia tộc để luyện tập trước?”Lệ Gia Thụ không chút do dự đáp: “Ông nội, lúc còn ở nước ngoài, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con về nước là để khởi nghiệp, kế hoạch sơ bộ thực ra cũng đã hoàn thành ở bên đó. Nhưng con vừa mới về, vẫn cần tìm hiểu tình hình thực tế trong nước để điều chỉnh lại một chút. Mọi thứ đều đang trong quá trình chuẩn bị...”Có thể thấy, cậu ta rất có kế hoạch cho tương lai của mình.Lão gia gật đầu, miễn cưỡng tỏ ra hài lòng: “Cháu có ý chí tự mình bươn chải, như vậy rất tốt. Nhớ đưa kế hoạch cho các chú bác xem qua, để họ góp ý.”Lệ Gia Thụ cảm thấy câu trả lời chuẩn bị sẵn của mình cũng không tệ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Trên bàn ăn, mọi người lập tức khen ngợi, nào là Lệ Gia Thụ mới 22 tuổi đã lấy bằng thạc sĩ, lại còn tốt nghiệp sớm, quả thật xuất sắc, rằng lão gia không cần quá nghiêm khắc như vậy, v.v.Lão gia lại nhìn về phía cô gái trẻ ngồi ở vị trí cao hơn Lệ Gia Thụ một bậc, giọng điệu trầm xuống: “Tĩnh Vi, nghe nói dạo này cháu chuẩn bị tự mình đóng phim?”Lệ Đình Khâm có một em trai và một em gái. Lệ Tĩnh Vi chính là người con gái xếp thứ hai trong gia đình. Bị ông nội điểm danh, cô như học sinh bị thầy gọi trả bài giữa giờ: “Ơ... Ông nội, không có đâu ạ... Ông nghe tin này từ đâu vậy?”Cô lập tức chuyển hướng chủ đề: “Nhưng mà... bộ phim con đạo diễn gần đây đã được gửi tham gia liên hoan phim ở nước G, chắc là sẽ giành được một giải thưởng nhỏ.”Sắc mặt lão gia dịu lại đôi chút, nói: “Nếu làm đạo diễn mà có thể đạt thành tựu thì cũng được. Nhưng ông không muốn cháu xuất đầu lộ diện như đám diễn viên ngoài kia.”Mọi người lại tiếp tục khen ngợi: “Nhị tiểu thư khiêm tốn quá, những giải thưởng cô ấy từng nhận đâu có ít?”Bầu không khí chẳng khác nào những bữa cơm sum họp ngày Tết, nơi các bậc trưởng bối liên tục tra hỏi thành tích học tập của từng đứa trẻ trong nhà.Lão gia đúng là đang lần lượt điểm danh từng nhánh trong gia tộc, hết trưởng phòng lại đến chi thứ.Cố Thầm chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, lẳng lặng quan sát buổi "báo cáo thành tích". Hậu bối nhà họ Lệ quả thực đều là những nhân tài xuất chúng, phần lớn chỉ mới ngoài hai mươi nhưng đã đạt được nhiều thành tựu, ai cũng chăm chỉ đến mức đáng sợ.Lão gia họ Lệ rất nghiêm khắc trong việc quản lý gia tộc, con cháu trong nhà đều được giáo dục theo kiểu tinh anh. Trong mắt ông, tuổi trẻ phải có sự nghiệp, thế nên ông luôn đặt ra yêu cầu cao. Cũng may, thế hệ trẻ trong nhà không phụ kỳ vọng, người thì tốt nghiệp danh giá, người thì đã đạt được thành tựu trong lĩnh vực của mình.Mãi đến khi ánh mắt ông dừng lại trên người Cố Thầm, đôi mày lập tức nhíu chặt.Lần trước, ông đã trách mắng Cố Thầm vì suốt ngày nhàn rỗi vô công rồi nghề trong nhà. Nhưng lần này, nể mặt cháu đích tôn, ông cũng kiềm chế lại sự nghiêm khắc của mình, chỉ trầm giọng nói: “Tiểu Cố, nghe nói dạo gần đây cháu chuyển đến một biệt thự của Đình Khâm. Cháu đang làm gì vậy?”“Dù cháu đã kết hôn với Đình Khâm, nhưng tuổi trẻ vẫn nên có một sự nghiệp của riêng mình.”Ông biết Cố Thầm từng tham gia một chương trình truyền hình chẳng ra gì, nhưng cũng chẳng buồn nhắc đến ở đây. Trong mắt ông, chuyện đó chẳng đáng để gọi là sự nghiệp, chỉ là trò đùa của đám thanh niên.Trước khi liên hôn, nguyên chủ cũng từng mong muốn có một sự nghiệp riêng. Nhưng suốt những năm tháng tuổi trẻ, cậu chỉ vùi đầu vào trường học, không gần gũi cha mẹ, cũng chẳng thể tận dụng tài nguyên của gia tộc để giành được vị trí quan trọng trong công ty. Hơn nữa, dù có được trao chức vụ lớn, thì với xuất phát điểm của cậu - không được nuôi dạy theo tiêu chuẩn tinh anh như anh chị em, cũng khó lòng đảm đương nổi.Thế nên, dù biết rõ Đỗ Nhuy Thanh có ý đồ không tốt, nhưng khi nhận được lời mời tham gia chương trình hẹn hò, nguyên chủ vẫn xem đó như một "sự nghiệp" hiếm hoi mà mình có thể nắm bắt.Lúc này, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía Cố Thầm.Nói cho cùng, hình như cậu ta và Lệ Gia Thụ bằng tuổi nhỉ?Lệ Gia Thụ đã tốt nghiệp Đại học London, về nước chuẩn bị khởi nghiệp. Còn Cố Thầm, sau khi lấy bằng ở một trường hạng hai trong nước, lại chẳng làm gì cả. Kể cả sau khi kết hôn với Đình Khâm, cậu vẫn cứ sống mơ hồ, không có mục tiêu.Hơn nữa, trong gia tộc, dù là bên nhà họ Cố hay bên nhà mẹ họ Thích, các anh chị em đều rất ưu tú. Chỉ có cậu - ngoại trừ gương mặt đẹp - chẳng có gì đáng nói.Thế nhưng, ngay trong ánh nhìn soi mói của mọi người, Cố Thầm vẫn bình thản đặt tách trà xuống, ung dung đáp: “Đang nghỉ ngơi.”Nhị phòng, Lệ Gia Tuấn - người đứng thứ hai trong đám hậu bối – không nhịn được mà xen vào:"Ông nội, chẳng phải dạo gần đây anh dâu cả đang quay một chương trình hẹn hò sao?" Giọng nói lộ rõ vẻ hả hê, như thể đang mong chờ kịch hay, “Anh cả lại không có ở đó, vậy anh ấy sẽ quay với ai đây...?”Lão gia liếc Lệ Gia Tuấn một cái. Hắn ta lập tức ngậm miệng.Chuyện này vốn dĩ là do chính lão gia sai người đưa Cố Thầm trở về, ông hiểu rõ ngọn ngành, chẳng cần một hậu bối nhỏ bé như Lệ Gia Tuấn đến châm ngòi. Nhưng vừa rồi ông đã trách mắng Lệ Tĩnh Vi vì chuyện lộ diện trước công chúng, nay chuyện này bị nhắc lại, ông cũng thuận thế nói luôn: “Tiểu Cố, cháu biết đấy, ông nội không thích mấy chuyện phô trương như vậy.”Cố Thầm khẽ cười, thản nhiên đáp: “Ông nội hiểu lầm rồi, cháu chỉ được bạn học mời đến chơi thôi, không lộ mặt đâu.”Làm nền thì sao mà lộ diện được chứ?Lệ Gia Tuấn: “...”Hắn ta thấy họ Chung nào đó đang huyên thuyên trên mạng, còn cố tình tìm hiểu về chương trình này. Và đúng thật... Cố Thầm chẳng hề lộ mặt. Nhưng dáng vẻ hờ hững của cậu bây giờ hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ rụt rè trước đây, thậm chí có vài phần giống với Lệ Đình Khâm.Lão gia vẫn không hài lòng lắm, tiếp tục nói: “Chơi thì chơi, nhưng vẫn phải làm việc nghiêm túc. Ông nội có hai công ty nhỏ, cháu có thể nhận về để rèn luyện, thử sức một chút. Công ty Hoa An thì sao? Cũng liên quan đến lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Cố, dễ tiếp cận hơn.”Mấy người trẻ tuổi trong các nhánh khác của gia tộc nghe vậy mà mắt cũng đỏ lên.Dù chỉ là công ty con, nhưng giá trị thị trường của Hoa An cũng lên đến cả trăm triệu, vậy mà lại tùy tiện giao cho Cố Thầm "tập sự"? Đúng là thân phận cháu dâu trưởng có khác!Nhưng Cố Thầm lại lễ phép, điềm đạm từ chối: “Cháu cảm ơn ông nội, nhưng không cần đâu ạ. Tiền tiêu vặt mà Đình Khâm cho cháu cũng đủ dùng rồi.”Đi làm á? Không có khả năng. Đời này kiếp này cũng không có khả năng.Mấy người trẻ trong nhà sững sờ.Cố Thầm bị làm sao vậy? Tiền tiêu vặt mỗi tháng có mấy chục vạn mà lại đi từ chối cả một công ty lớn như Hoa An? Đúng là bỏ hạt mè nhặt vỏ dưa!Lệ Gia Thụ cũng hạ giọng nhắc nhở: “Anh dâu, công ty này rất tốt đấy. Số tiền tiêu vặt mà anh trai em cho anh, e rằng còn chẳng bằng một góc lợi nhuận của Hoa An đâu.”Cố Thầm mỉm cười đáp lại: “Gia Thụ, em hiểu sai rồi. Anh trai em thực ra rất rộng rãi.”Xin lỗi nhé, anh trai em quá hào phóng. Chỉ trong một tuần mà đã chuyển cho anh 6 triệu. Tiền tiêu vặt của anh e là sắp vượt cả doanh thu của một công ty con rồi.Lệ Gia Thụ: “...”Anh dâu! Chính anh mới không hiểu đấy!Anh trai em, cùng lắm mỗi tháng cũng chỉ cho anh dưới 5 triệu thôi, đúng không?Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thầm, Lệ Gia Thụ cũng không tiện nói xấu anh trai mình, đành phải nuốt lời lại.Haiz, anh dâu đơn thuần quá, sao lại bị vài chục vạn tiền tiêu vặt dỗ đến mức mụ mị thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro