Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Vì Cố tiên sinh...
Ninh Dực
2025-03-25 02:42:36
Khoang hành khách của chiếc máy bay tư nhân này được chia thành ba khu vực: một dành cho chủ nhân, một dành cho khách, và một dành cho những người đi cùng.Người đàn ông trung niên dẫn Cố Thầm vào khu vực của chủ nhân, trong khi Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi được đưa đến khoang khách. Còn chú Mạnh, người được lão gia phái đến, chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái mà không nói gì, rồi đi thẳng vào khoang dành cho người đi cùng.Cố Thầm ngồi xuống, lúc này cậu đã hiểu rõ — chiếc máy bay tư nhân này thuộc về Lệ tổng.Người đàn ông trung niên cũng tự giới thiệu: “Cố tiên sinh, tôi họ Đặng, đồng nghiệp thường gọi tôi là lão Đặng. Ngài cứ gọi tùy ý, nếu cần gì, chỉ cần nhấn chuông là tôi sẽ có mặt.”"Phiền chú rồi, chú Đặng." Cố Thầm gật đầu, chắc hẳn lão Đặng cũng là người của Lệ tổng.Trên máy bay, tiếp viên phục vụ chu đáo, dâng trà nóng và điểm tâm.Cố Thầm khẽ nhướng mày. Xem ra về khoản quản lý thuộc hạ, vị "chồng hờ" này cũng khá lợi hại. Dù gì thì hiện tại cậu cũng chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi.Dù trong phim ảnh hay tiểu thuyết, luôn có những cảnh người thân, bạn bè hoặc cấp dưới của tổng tài tỏ vẻ coi thường bạn đời của cậu, rồi buông lời khinh miệt: “Loại người như cậu/cô không xứng với thiếu gia nhà chúng tôi…”Trong khoang khách, Kỷ Chi Hi có phần bồn chồn. Thật ra, tối qua chính cậu ta đã giật dây để fan bình chọn cho Cố tiên sinh, nhờ vậy hôm nay họ mới được hợp tác cùng Cố Thầm.Cậu ta thực sự muốn tiếp cận Cố tiên sinh để hỏi xem nên xử lý chuyện nhà họ Mục thế nào. Vì trong gia đình, cả cậu ta và Vân Đình đều không có một trưởng bối đáng tin để nhờ cậy.Nhìn cánh cửa khoang chủ nhân đóng kín, Kỷ Chi Hi do dự hồi lâu rồi hỏi: “Chú Đặng… xin hỏi Cố tiên sinh có đang bận làm việc không? Tôi có thể vào gặp anh ấy không?”Lão Đặng: "?" Cố tiên sinh còn có việc để làm sao? Hơn nữa, tìm bạn nói chuyện đâu cần căng thẳng đến vậy?Tuy thắc mắc nhưng nét mặt lão Đặng vẫn không đổi, chỉ nói: “Mời cậu.”Kỷ Chi Hi khẽ gõ cửa, nghe thấy giọng Cố Thầm nói "mời vào" thì mới bước vào và đóng cửa lại.Cậu ngồi xuống cạnh Cố Thầm. Người kia đang tùy ý lật xem quyển sách mà Lệ Đình Khâm để sẵn trên máy bay, rồi ngước mắt lên: “Tiểu Kỷ, có chuyện gì sao?”Đối diện với Cố Thầm, Kỷ Chi Hi có cảm giác như sắp phải thuyết trình trước hội đồng quản trị. Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cậu ta nói: “Không biết anh có nghe về rắc rối gần đây của nhà họ Mục không…”Cố Thầm đáp: “Xin lỗi Tiểu Kỷ, tôi không rõ lắm. Cậu có thể tóm tắt giúp tôi không?”Kỷ Chi Hi ngập ngừng: "Ừm…" Có lẽ nền tảng và quy mô của nhà họ Mục vẫn chưa đủ lớn để lọt vào tầm mắt của một người bận trăm công nghìn viedcj như Cố tiên sinh. Nhưng dù không biết chuyện, Cố tiên sinh vẫn sẵn lòng lắng nghe, giọng điệu hoàn toàn không có vẻ qua loa.Kỷ Chi Hi nói: “Chuyện là ba của Vân Đình bỗng nhiên đưa về một đứa con riêng. Người này còn lớn tuổi hơn cả Vân Đình, tốt nghiệp MBA từ một trường danh tiếng ở nước ngoài, hôm nay đã chính thức được cha Vân Đình đưa vào tập đoàn Mục Thị. Mà Vân Đình thì…”Nghe đến đây, Cố Thầm lên tiếng cắt ngang: “Xin lỗi vì đã mạo muội, tôi có thể hỏi về cơ cấu cổ phần của Mục thị không?”Kỷ Chi Hi không cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Thực ra, ba cổ đông lớn nhất là chú Mục, nhà ngoại Vân Đình, và Kỷ gia chúng tôi…”Nghe đến đây, Kỷ Chi Hi khựng lại, mắt sáng rực lên rồi lập tức nói: “Tôi hiểu rồi! Thì ra đơn giản như vậy!”Cố Thầm: "?" Ừ thì, cơ cấu cổ phần này đúng là khá đơn giản, ba bên lợi ích ràng buộc nhau như vậy, làm sao có thể để cho đứa con riêng họ Mục lộng hành được.Nhưng nghĩ lại, Kỷ Chi Hi lại có vẻ bối rối: "Nhưng vấn đề là Vân Đình chưa từng có ý định làm việc ở Mục thị, nên anh ấy luôn phát triển sự nghiệp trong giới giải trí. Người trong tập đoàn vốn dĩ đã không mấy công nhận anh ấy, mà đứa con riêng kia lại quá xuất sắc, còn được chú Mục âm thầm bồi dưỡng suốt bao năm nay…" Đây chính là điều mà cậu ta và Mục Vân Đình lo lắng nhất.Cố Thầm nói: “Thật ra tiếp quản sản nghiệp gia tộc không nhất thiết phải giữ một chức vụ quan trọng trong doanh nghiệp. Nếu có thể lựa chọn một nhà quản lý chuyên nghiệp phù hợp…”Nghe vậy, mắt Kỷ Chi Hi lại sáng lên: “Tôi hiểu rồi! Hóa ra chuyện Vân Đình có biết quản lý hay không không quan trọng đến thế! Là do chúng tôi cứ nghĩ quẩn thôi!”Mình mới chỉ trình bày sơ qua tình hình, vậy mà Cố tiên sinh chỉ cần hai câu đã chỉ ra đúng mấu chốt vấn đề!Đúng là một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh! Giải quyết vấn đề của bọn họ nhẹ nhàng như trở bàn tay.Cố Thầm: "?" Lại hiểu rồi?Kỷ Chi Hi kích động nắm lấy tay Cố Thầm, khuôn mặt đầy vẻ cảm kích: “Cảm ơn Cố tiên sinh đã chỉ điểm! Ngài thực sự quá lợi hại, chỉ hai câu thôi đã cho chúng tôi giải pháp tối ưu!”Cố Thầm bình thản bắt tay cậu ta, nói: “Thật ra không liên quan đến tôi đâu, là do cậu thông minh thôi.”Kỷ Chi Hi cười: “Cố tiên sinh đúng là quá khiêm tốn! Cũng vì vậy mà tên ăn chơi họ Chung kia mới dám đi khắp nơi nói nhảm. Dù sao cũng cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi không làm phiền công việc của ngài nữa.”Cố Thầm: “… Không có gì.”Nhóc con, có khi nào cậu vốn dĩ đã đủ thông minh rồi không?Trở lại khoang khách, Kỷ Chi Hi ghé sát tai Mục Vân Đình thì thầm: “Cố tiên sinh vừa gợi ý cho tôi cách giải quyết rồi…”Mục Vân Đình: "Nhanh vậy?" Từ lúc Kỷ Chi Hi vào đến lúc ra ngoài chưa đến vài phút.Kỷ Chi Hi nói: “Dù dì Lâm đã mất, nhưng chúng ta có thể tranh thủ sự ủng hộ từ gia tộc Lâm. Hơn nữa, tôi chắc chắn sẽ kết hôn với anh, tôi có thể thuyết phục gia tộc Kỷ đứng về phía anh. Còn về những người lớn tuổi trong tập đoàn, họ không tin tưởng anh, vậy sao anh không rộng lượng một chút, cứ vẽ cho họ một viễn cảnh đẹp, ám chỉ rằng sau khi lên nắm quyền anh sẽ không trực tiếp quản lý, mà sẽ để lại vị trí cho người khác. Như vậy, họ cũng sẽ ủng hộ anh, đến lúc đó cứ để họ tranh giành ghế CEO đi…”“Thế nào, kế hoạch này không tệ chứ?”"Thật sự…" Nghe Kỷ Chi Hi phân tích rành mạch, Mục Vân Đình cũng phải thừa nhận đây là cách giải quyết tối ưu. Mà Cố tiên sinh chỉ mất vài phút để giúp Kỷ Chi Hi nhận ra điều đó.Kỷ Chi Hi cảm thán: “Vậy nên, bám theo Cố tiên sinh để học cách kế thừa gia sản quả là quyết định đúng đắn! Sau này chúng ta nhất định phải báo đáp Cố tiên sinh!”Mục Vân Đình gật đầu, âm thầm ghi nhớ.Đêm buông xuống, trong một câu lạc bộ tư nhân tại thành phố S, khung cảnh xa hoa trụy lạc diễn ra trong từng góc phòng.Trong phòng riêng mà Chung Thịnh hay lui tới, gã ta cùng đám bạn bè ăn chơi đang cụng ly chúc tụng. Nhiều người trong số đó là bạn học cũ của họ ở trường nội trú, nhưng lần này lại không có Đỗ Nhuy Thanh. Dù sao thì, những người có mặt ở đây đều thuộc một đẳng cấp cao hơn đám bạn mà Đỗ Nhuy Thanh từng mời trong "buổi họp lớp" lần trước.“Công nhận anh Thịnh đỉnh thật, chỉ vài câu thôi mà khiến Cố Thầm phải lặng lẽ rời khỏi chương trình, không dám hó hé gì.”“Đùa à? Anh Thịnh có địa vị thế nào trong giới này chứ! Chỉ cần anh Thịnh vạch trần thằng họ Cố đó, đám fan não tàn trong giới giải trí nào dám phản kháng? Đứa nào cũng phải co đuôi lại, sợ anh Thịnh vạch trần thần tượng của bọn nó…”Họ không ngừng tâng bốc Chung Thịnh, nhưng dường như chẳng ai biết rõ Cố Thầm là ai hay trông như thế nào.Ngay cả vài người bạn cấp ba cũng thắc mắc: “Nói thật, nếu không phải lần trước Đỗ Nhuy Thanh tự nhiên gây chuyện, tôi cũng chẳng nhớ ra Cố Thần là ai nữa.”“Vậy rốt cuộc là ai? Nghe các cậu nhắc đến suốt mấy ngày nay, tôi còn cố lục lại ảnh tốt nghiệp xem có nhận ra không, mà không thấy ai giống cả… Cậu ta còn chẳng thèm lộ mặt trên chương trình, chí ít cũng nên xuất hiện một lần cho tôi nhớ ra chứ.”Trong phòng có vài người không học chung cấp ba, phụ họa nói: “Nếu đến cả Đỗ Nhuy Thanh cũng có thể tùy tiện chèn ép cậu ta, khiến cậu ta chẳng thể xuất hiện trên một chương trình mạng, thì rõ ràng cũng chẳng có bối cảnh gì đáng kể nhỉ? Đỗ Nhuy Thanh sợ cái gì mà còn phải nhờ đến Chung thiếu gia ra tay?”Chung Thịnh nhấp rượu, cười khẩy: “Nếu hôm đó không phải Đỗ Nhuy Thanh tìm tôi uy hiếp, thì tôi cũng sắp quên mất người này rồi. Giờ nghĩ lại… họ Cố này hồi đó trông cũng khá đẹp. Chính là cậu nhóc xinh xắn mà chúng ta từng lừa đến khu giảng đường bỏ hoang, sau đó lại không biết điều, nhảy từ trên xuống gãy chân.”Bầu không khí chợt lắng xuống, rồi một người vuốt cằm cười cợt: “À! Hóa ra là cậu nhóc xinh đẹp đó à, tôi nhớ ra rồi! Đúng là đẹp thật! Nhưng hồi đó tôi chẳng quan tâm cậu ta tên gì… Vậy nên do gãy chân mà không có mặt trong ảnh tốt nghiệp à?”"Nghe nói Đỗ Nhuy Thanh hoảng sợ là vì Cố Thầm đã kết hôn với người nhà họ Lệ. Sợ bị trả thù nên mới cuống lên như vậy, thế mà còn dám chạy đến đe dọa tôi…" Chung Thịnh cười lạnh: “Nhưng xem ra, họ Cố này cũng chỉ là một con chim sẻ đội lốt phượng hoàng, bám vào danh tiếng nhà họ Lệ để ra vẻ mà thôi.”"Vậy thì…" Một tên công tử nhướng mày đầy ẩn ý: “Nếu cậu ta vẫn chưa xuống sắc, sao chúng ta không thử mời ra ngoài chơi một chút?”"Ý này hay đấy, Chung thiếu gia…" Đám ăn chơi không quen Cố Thầm cũng hùa theo, tỏ ra hứng thú khi nghe kể cậu là mỹ nhân được công nhận thời trung học. Dù gì thì mắt nhìn của Chung Thịnh cũng không hề tệ.“Chung Thiếu gia vừa lên tiếng, họ Cố kia đã sợ đến mức rút lui khỏi chương trình, chắc bây giờ cũng chẳng có việc gì làm. Nếu thiếu gia mời, chắc chắn cậu ta không dám từ chối.”Trong ấn tượng của Chung Thịnh, Cố Thầm là một người có ngoại hình bắt mắt nhưng tính cách lại trầm lặng, ít nói, hầu như không có sự hiện diện. Thế nhưng, khi bị ép đến đường cùng, cậu lại dám nhảy lầu một cách quyết liệt.Dưới những lời trêu chọc của đám bạn, suy nghĩ của Chung Thịnh dần thay đổi. Ban đầu, gã ta chỉ đơn thuần giúp Đỗ Nhuy Thanh chèn ép Cố Thầm, sau đó lại khinh miệt khi thấy cậu rút khỏi chương trình. Nhưng đến hiện tại, gã ta bắt đầu cảm thấy… một mỹ nhân vừa kiên cường vừa nhẫn nhịn như vậy, chắc chắn sẽ rất thú vị khi chơi đùa.Gã ta nhấp một ngụm rượu, cười nhạt: “Cũng có thể hẹn ra ngoài, để mọi người cùng chiêm ngưỡng xem có bị tàn phai nhan sắc không.”—Lúc này, Cố Thầm đang trên đường đến biệt thự cũ để tham gia buổi tiệc tối.Trước đó, cậu nhận được tin nhắn từ thư ký của Cố Trọng Mậu - cha ruột của nguyên chủ - truyền đạt lại một lời "nhắc nhở":“Nhị thiếu, Chủ tịch Cố dặn cậu phải thể hiện thật tốt trước mặt cụ ông. Tuy đại thiếu gia nhà họ Lệ không thích cậu, nhưng nếu có thể được cụ Lệ chấp nhận, cậu sẽ có chỗ đứng trong gia tộc Lệ. Chủ tịch Cố cũng bảo cậu đừng quá rụt rè, hãy chủ động kết giao với lớp trẻ nhà họ Lệ. Những mối quan hệ này sẽ giúp ích cho cậu cả đời…”Giọng điệu ngạo mạn, ban phát chẳng khác nào ra lệnh.Nhưng… quá dài, không đọc. Nếu cấp dưới gửi báo cáo kiểu này, cậu đã bắt họ viết lại từ đầu.Dẫu vậy, Cố Thầm cũng không phản cảm với việc tham dự bữa tiệc. Một phần vì cậu không định thay đổi tình tiết cốt truyện để tránh hiệu ứng cánh bướm, một phần vì cũng chẳng ngại xem náo nhiệt. Dù sao thì, hiện tại cậu chỉ là một nhân vật quần chúng mà thôi.Tâm trạng cậu lúc này khá tốt.Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Đầu dây bên kia là Lệ Đình Khâm.“Tiểu Cố, thế nào rồi?”Cố Thầm đáp: “Đang trên đường đến.”Lệ Đình Khâm: “Ừm, có căng thẳng không?”Cố Thầm chọn một câu trả lời trung lập: “Ừm, cũng có một chút.”Lệ Đình Khâm an ủi: “Nếu có vấn đề gì, cứ để người bên cạnh xử lý. Nếu thật sự không giải quyết được, thì gọi thẳng cho tôi.”Cố Thầm gật đầu: “Được rồi.”Ngồi ở ghế phụ, quản gia Lý nghe xong cuộc trò chuyện vẫn không khỏi lo lắng. Ông ta lại dặn dò: "Cố tiên sinh, lão gia rất coi trọng quy tắc. Một lát nữa, khi gặp ngài ấy, ngài tuyệt đối đừng cãi lại. Cứ nghe theo lời lão gia là được. Nhưng ngài cũng đừng quá căng thẳng, cứ như đại thiếu gia nói, nếu có chuyện gì không ổn, gọi ngay cho ngài ấy là được…" Nếu lại khiến Cố tiên sinh tức giận đến mức chuyển sang biệt viện khác ở, vậy thì đúng là tai họa rồi.Thế nhưng, quản gia Lý chỉ nhận được một tiếng "ừm" hờ hững của Cố Thầm.Ông ta quay đầu lại nhìn, rồi giật nảy mình.Vì đây là buổi tiệc tối ở biệt thự cũ, nên đã có hẳn một đội ngũ tạo hình chuyên nghiệp đến chuẩn bị trang phục cho Cố tiên sinh. Đây cũng là đội ngũ mà đại thiếu gia thường xuyên sử dụng. Mà Cố tiên sinh lại có dáng người tương tự đại thiếu gia, thế nên phong cách âu phục và phụ kiện trên người cậu lúc này gần như giống hệt của đại thiếu gia.Lúc này, Cố tiên sinh vắt chéo chân, dựa vào ghế sau lim dim mắt nghỉ ngơi. Nhưng ngay khi cậu khẽ quay đầu, một áp lực vô hình liền bao trùm, khí chất sắc bén đến mức suýt khiến quản gia Lý ngừng thở.Khoan đã… đây gọi là căng thẳng á?Quản gia Lý lặng lẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim nhỏ bé của mình đang đập loạn xạ. Trước giờ ông ta chưa từng thấy Cố tiên sinh mặc chính trang, không ngờ một khi mặc vào lại mang phong thái bức người như vậy!Chắc chắn là do cậu mặc đồ đôi với đại thiếu gia! Vì ông ta đã quá quen với trang phục của đại thiếu gia rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro