Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 4
2024-12-03 23:08:38
Lăng Miểu ba chân bốn cẳng, liền đi tới trước mặt hai đệ tử đang nghị luận về nàng, cố ý nâng cái túi gấm bôi bạc hà lên cao.
“Phù bình an này tỷ tự tay tặng ta tuyệt đối không dùng được, ta bây giờ sẽ ném nó đi!”
Hai người kia không ngờ tới Lăng Miểu lại đột nhiên nói như vậy, trong lúc nhất thời im lặng.
Một người trong đó dẫn đầu phản ứng lại, “Thật sự là không biết tốt xấu! Ngươi dựa vào cái gì ném đồ vật tỷ tỷ ngươi đưa cho ngươi!”
Lăng Miểu nhớ rõ hắn tên Tiết Sâm, là một trong những fan cuồng của Lăng Vũ.
Nàng đưa túi gấm trong tay tới trước mặt hắn.
“Ồ? Vậy phúc khí này cho ngươi ngươi ngươi có muốn lấy hay không?”
“Muốn...”
Vẻ mặt hắn ta giống như một kẻ ngốc.
“Vậy ngươi cho ta hai viên trung phẩm linh thạch.”
Tiết Sâm trợn tròn mắt, “Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, lại còn thu tiền, ngươi cũng không sợ tỷ tỷ ngươi biết rồi sẽ thương tâm sao?”
“Ta ra ba khối trung phẩm linh thạch, bán cho ta.”
Bên cạnh có người trầm ngâm mở miệng.
Tiết Sâm sững sờ, phản xạ tăng giá: “Năm khối, không thể nhiều hơn.”
“Mười khối.”
Cách đó không xa, một đệ tử khác đi tới.
Lăng Miểu liếc hắn một cái, “Không bán cho người chưa từng mắng ta.”
“... Cái gì?”
“Ta nói là, ta chỉ muốn chia sẻ cái túi gấm này cho người hữu duyên của nó.”
Lăng Miểu vội vàng sửa miệng, nhét túi gấm vào trong tay Tiết Sâm, lại cầm năm khối trung phẩm linh thạch của hắn, thuận tiện còn tốt tâm nhắc nhở hắn.
“Tỷ tỷ của ta nói, bùa bình an này ở lúc gặp được Báo yêu hiệu quả rất tốt nha.”
Tiết Sâm không để ý đến nàng nữa, mà vui tươi hớn hở cất túi gấm đi.
Lăng Miểu cũng vui vẻ cất linh thạch đi.
Nàng vừa mới nghĩ tới trên đường tới đây, người trong tông môn này tám chín phần mười đều là đại ngu xuẩn.
Nàng muốn xuống núi! Nàng không muốn ở cùng với nữ chính và các hậu cung của nàng!
Đại điện Ly Hỏa Tông uy nghiêm túc mục, từ xa đã có thể nhìn thấy đỉnh điện mạ vàng.
Lăng Miểu đi theo mọi người cùng nhau bước vào đại điện, đang chuẩn bị tiếp tục đi theo dòng người lui sang hai bên, một cỗ uy áp cường đại phóng về phía nàng, mạnh mẽ đóng đinh nàng ngay tại chỗ.
Nàng ngẩng đầu, là cha của nàng, lúc này đang lạnh lùng đứng trong điện nhìn nàng.
Mà Lăng Vũ đứng ở phía sau hắn, còn có một đám đệ tử, tông chủ ngồi ở trên đại điện, trong ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo lạnh như băng cùng tức giận.
Không chờ nàng kịp phản ứng, uy áp của Đại trưởng lão đã tràn xuống người nàng.
Lăng Miểu chỉ cảm thấy áp lực quanh thân đột nhiên nặng nề, đầu gối khẽ cong, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Chênh lệch cảnh giới cực lớn bày ra ở nơi đó, Lăng Miểu hoàn toàn không có đường giãy giụa.
Bên này Lăng Miểu còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một bên kia, Lăng Vũ đã đứng dậy, đối diện Tông chủ Tư Đồ Triển ngồi ở chỗ cao hơi hành lễ.
“Tông chủ đại nhân, phụ thân, xin các ngài đừng làm khó muội muội vì ta.”
“Nàng còn nhỏ, tâm trí chưa thành thục, nhìn thấy cái mình thích, muốn cướp cũng là chuyện bình thường.”
“Lăng Vũ tự biết thực lực không đủ, nguyện ý nhường vị trí đệ tử thân truyền này cho muội muội, lần sau chọn đệ tử thân truyền, Lăng Vũ nhất định sẽ cố gắng!”
Lăng Vũ vừa dứt lời, Lăng Miểu rõ ràng cảm giác được tầm mắt của mọi người trong phòng nhìn nàng tràn ngập phẫn nộ mắt trần có thể thấy.
Diệu nha ~ Thật không hổ là nữ chính, ba câu nói khiến nam nhân cả phòng biến thành thiểu năng trí tuệ vì nàng.
Quả nhiên nàng không thể ngây ngốc ở chỗ này.
Dựa theo kịch bản gốc, hôm nay nàng sẽ bị giáng chức thành ngoại môn đệ tử.
Lăng Miểu thu lại tầm mắt, âm thầm suy tư trong lòng, làm thế nào mới có thể để cho mình trực tiếp bị đuổi ra khỏi tông môn? Dưới tình huống này, thoát ly Ly Hỏa Tông mới là an toàn nhất.
Đại trưởng lão không nhìn ra nàng đang thất thần, lạnh lùng nói.
“Lăng Miểu, ngươi có biết sai không?”
Nghe vậy, Lăng Miểu tức đến bật cười, đây thật đúng là mẹ nó thái quá, không hợp thói thường, thái quá đến mức ngay cả nhà cũng phải cảm thán một tiếng ngươi thật mẹ nó trình độ thái quá.
“Ta sai chỗ nào? Chỉ bởi vì ta đánh chết Báo yêu?”
Trình Cẩm Thư nghe vậy cười nhạo một tiếng, “Sao ngươi lại đến trên đại điện còn không biết xấu hổ nói Báo yêu kia là ngươi đánh chết?”
Lăng Miểu: “A, thì ra không phải ta đánh chết nha, đó là ta nhớ lầm, thật ngại quá.”
Trình Cẩm Thư: “……”
“Phù bình an này tỷ tự tay tặng ta tuyệt đối không dùng được, ta bây giờ sẽ ném nó đi!”
Hai người kia không ngờ tới Lăng Miểu lại đột nhiên nói như vậy, trong lúc nhất thời im lặng.
Một người trong đó dẫn đầu phản ứng lại, “Thật sự là không biết tốt xấu! Ngươi dựa vào cái gì ném đồ vật tỷ tỷ ngươi đưa cho ngươi!”
Lăng Miểu nhớ rõ hắn tên Tiết Sâm, là một trong những fan cuồng của Lăng Vũ.
Nàng đưa túi gấm trong tay tới trước mặt hắn.
“Ồ? Vậy phúc khí này cho ngươi ngươi ngươi có muốn lấy hay không?”
“Muốn...”
Vẻ mặt hắn ta giống như một kẻ ngốc.
“Vậy ngươi cho ta hai viên trung phẩm linh thạch.”
Tiết Sâm trợn tròn mắt, “Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, lại còn thu tiền, ngươi cũng không sợ tỷ tỷ ngươi biết rồi sẽ thương tâm sao?”
“Ta ra ba khối trung phẩm linh thạch, bán cho ta.”
Bên cạnh có người trầm ngâm mở miệng.
Tiết Sâm sững sờ, phản xạ tăng giá: “Năm khối, không thể nhiều hơn.”
“Mười khối.”
Cách đó không xa, một đệ tử khác đi tới.
Lăng Miểu liếc hắn một cái, “Không bán cho người chưa từng mắng ta.”
“... Cái gì?”
“Ta nói là, ta chỉ muốn chia sẻ cái túi gấm này cho người hữu duyên của nó.”
Lăng Miểu vội vàng sửa miệng, nhét túi gấm vào trong tay Tiết Sâm, lại cầm năm khối trung phẩm linh thạch của hắn, thuận tiện còn tốt tâm nhắc nhở hắn.
“Tỷ tỷ của ta nói, bùa bình an này ở lúc gặp được Báo yêu hiệu quả rất tốt nha.”
Tiết Sâm không để ý đến nàng nữa, mà vui tươi hớn hở cất túi gấm đi.
Lăng Miểu cũng vui vẻ cất linh thạch đi.
Nàng vừa mới nghĩ tới trên đường tới đây, người trong tông môn này tám chín phần mười đều là đại ngu xuẩn.
Nàng muốn xuống núi! Nàng không muốn ở cùng với nữ chính và các hậu cung của nàng!
Đại điện Ly Hỏa Tông uy nghiêm túc mục, từ xa đã có thể nhìn thấy đỉnh điện mạ vàng.
Lăng Miểu đi theo mọi người cùng nhau bước vào đại điện, đang chuẩn bị tiếp tục đi theo dòng người lui sang hai bên, một cỗ uy áp cường đại phóng về phía nàng, mạnh mẽ đóng đinh nàng ngay tại chỗ.
Nàng ngẩng đầu, là cha của nàng, lúc này đang lạnh lùng đứng trong điện nhìn nàng.
Mà Lăng Vũ đứng ở phía sau hắn, còn có một đám đệ tử, tông chủ ngồi ở trên đại điện, trong ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo lạnh như băng cùng tức giận.
Không chờ nàng kịp phản ứng, uy áp của Đại trưởng lão đã tràn xuống người nàng.
Lăng Miểu chỉ cảm thấy áp lực quanh thân đột nhiên nặng nề, đầu gối khẽ cong, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Chênh lệch cảnh giới cực lớn bày ra ở nơi đó, Lăng Miểu hoàn toàn không có đường giãy giụa.
Bên này Lăng Miểu còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một bên kia, Lăng Vũ đã đứng dậy, đối diện Tông chủ Tư Đồ Triển ngồi ở chỗ cao hơi hành lễ.
“Tông chủ đại nhân, phụ thân, xin các ngài đừng làm khó muội muội vì ta.”
“Nàng còn nhỏ, tâm trí chưa thành thục, nhìn thấy cái mình thích, muốn cướp cũng là chuyện bình thường.”
“Lăng Vũ tự biết thực lực không đủ, nguyện ý nhường vị trí đệ tử thân truyền này cho muội muội, lần sau chọn đệ tử thân truyền, Lăng Vũ nhất định sẽ cố gắng!”
Lăng Vũ vừa dứt lời, Lăng Miểu rõ ràng cảm giác được tầm mắt của mọi người trong phòng nhìn nàng tràn ngập phẫn nộ mắt trần có thể thấy.
Diệu nha ~ Thật không hổ là nữ chính, ba câu nói khiến nam nhân cả phòng biến thành thiểu năng trí tuệ vì nàng.
Quả nhiên nàng không thể ngây ngốc ở chỗ này.
Dựa theo kịch bản gốc, hôm nay nàng sẽ bị giáng chức thành ngoại môn đệ tử.
Lăng Miểu thu lại tầm mắt, âm thầm suy tư trong lòng, làm thế nào mới có thể để cho mình trực tiếp bị đuổi ra khỏi tông môn? Dưới tình huống này, thoát ly Ly Hỏa Tông mới là an toàn nhất.
Đại trưởng lão không nhìn ra nàng đang thất thần, lạnh lùng nói.
“Lăng Miểu, ngươi có biết sai không?”
Nghe vậy, Lăng Miểu tức đến bật cười, đây thật đúng là mẹ nó thái quá, không hợp thói thường, thái quá đến mức ngay cả nhà cũng phải cảm thán một tiếng ngươi thật mẹ nó trình độ thái quá.
“Ta sai chỗ nào? Chỉ bởi vì ta đánh chết Báo yêu?”
Trình Cẩm Thư nghe vậy cười nhạo một tiếng, “Sao ngươi lại đến trên đại điện còn không biết xấu hổ nói Báo yêu kia là ngươi đánh chết?”
Lăng Miểu: “A, thì ra không phải ta đánh chết nha, đó là ta nhớ lầm, thật ngại quá.”
Trình Cẩm Thư: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro