Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 5
2024-12-03 23:08:38
Tứ sư huynh Bạch Cảnh đứng ở một bên xen mồm vào, “Sư tôn, đệ tử vừa rồi ở trong Truyền Ảnh Thạch nhìn thấy, liền cảm thấy Báo yêu kia hẳn là bị trọng thương, bằng không thì dựa vào một tên phế vật như Lăng Miểu, căn bản không có khả năng một quyền liền đem nó giải quyết.”
Trình Cẩm Thư lập tức đồng ý gật đầu và mở miệng lần nữa. “Đúng vậy, ta có thể chứng minh, Báo yêu kia quả thật sắp chết, đều do ta, ta sợ tiểu Vũ sư muội bị thương, nên ngăn nàng ở sau lưng, mới khiến cho phế vật này có cơ hội lợi dụng.”
Hắn đi đến trước mặt tông chủ hành lễ.
“Sư tôn, là đệ tử hại tiểu Vũ sư muội bỏ lỡ cơ hội này, đệ tử không muốn bởi vì khuyết điểm của mình mà để tiểu Vũ sư muội chịu loại ủy khuất này, đệ tử nguyện ý đem vị trí thân truyền của mình tặng cho tiểu Vũ sư muội!”
Lăng Miểu nhíu mày.
Diệu ah, hắn nói thật cảm động. Nếu không phải hiện tại nàng đang quỳ, nếu không phải hiện trường không có ghế, nàng đã muốn xoay người vì hắn rồi!
“Cẩm Thư ngươi có tâm, nhưng không cần làm như vậy.”
Đại trưởng lão vui mừng vỗ vỗ vai Trình Cẩm Thư, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Lăng Miểu lại lần nữa chuyển lạnh.
“Lăng Miểu, tuy rằng Báo yêu là ngươi giết chết, nhưng chắc hẳn trước khi ngươi xuất thủ, Báo yêu kia đã bị thương nặng, hơn nữa chính ngươi cũng rõ ràng, ngươi căn bản không xứng với vị trí thân truyền đệ tử.”
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Lăng Miểu.
“Vị trí đệ tử thân truyền này, ngươi có tự nguyện tặng cho Tiểu Vũ hay không?”
Mặc dù mọi người đã sớm chấp nhận vị trí này là của Lăng Vũ, nhưng bọn họ cũng là chính đạo, quy tắc do mình đặt ra nên cũng phải do Lăng Miểu tự nói nhường vị trí, thì vị trí đệ tử thân truyền của Lăng Vũ mới xem như danh chính ngôn thuận.
Lăng Miểu này từ nhỏ lá gan đã nhỏ, hỏi nàng, cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Lăng Miểu nhíu mày, “Ta không muốn.”
Nghe được lời Lăng Miểu nói, tất cả mọi người trong đại điện đều ngơ ngác.
Lăng Miểu này từ nhỏ ngu ngốc nhát gan đến lớn, thế mà cũng có một ngày chống đối người?
Đáy mắt mọi người càng phát ra lạnh lẽo, tiểu phế vật này, quả nhiên là muốn vị trí đệ tử thân truyền!
Giọng điệu của Đại trưởng lão đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi nói cái gì?”
Lăng Miểu hừ lạnh một tiếng.
“Ta nói ta không cho, vị trí đệ tử thân truyền này nhất định là của ta.”
Tông chủ Tư Đồ Triển phía sau Đại trưởng lão cười lạnh thành tiếng.
“Đệ tử thân truyền tuyệt đối không thể là phế vật hạ phẩm Tạp linh căn.”
Lăng Miểu cũng cười lạnh.
“Không chơi nổi thì đừng định những quy tắc vớ vẩn đó, nếu không ngươi trực tiếp đưa cho nàng ta, cũng không đến mức bị người khác lấy được còn muốn gây chuyện với ta. Xin hỏi, nếu như hôm nay người lấy được vị trí này không phải là ta, mà là những đệ tử nội môn khác, các ngươi cũng sẽ chèn ép bức bách giúp Lăng Vũ đoạt vị trí thân truyền này sao? Hay là nói các ngươi đơn thuần chỉ vì ta là Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa chỉ có mười tuổi đã bắt nạt một mình ta?”
“Ngươi chẳng qua là lại muốn đem vị trí cho Lăng Vũ, lại không muốn mang tiếng lật lọng mà thôi, ta một đứa bé đều biết, cái này gọi là dám làm không dám nhận!”
Nghe Lăng Miểu nói, các đệ tử trong điện trong lòng nhao nhao có chút khó chịu.
Đúng vậy, nếu như hôm nay người bị cướp danh ngạch đệ tử thân truyền không phải Lăng Miểu, mà là chính mình, bọn họ chắc hẳn cũng không cách nào thản nhiên đối mặt.
Đều là đệ tử nội môn, dựa vào cái gì mà tài nguyên Lăng Vũ lấy được có thể tốt hơn bọn họ nghìn lần vạn lần, nếu như mình cũng có thể đạt được tài nguyên như vậy, nói không chừng cũng có thể mười lăm lên Trúc Cơ? Chỉ vì nàng là nữ nhi của Đại trưởng lão?
Tư Đồ Triển thân là tông chủ một tông, vốn rất ít bị người khác làm trái ý, huống chi đối phương vẫn chỉ là hài tử mười tuổi, hắn chỉ cảm thấy lửa giận của mình đối với Lăng Miểu điên cuồng dâng lên.
“Đồ khốn kiếp!”
Tư Đồ Triển gầm lên, uy áp sắc bén quét về phía Lăng Miểu. Lăng Tiểu nơi nào chịu nổi được uy áp như vậy, trực tiếp liền bị hất bay đi cách đó không xa đập mạnh vào cây cột.
Một mùi tanh ngọt mạnh mẽ từ yết hầu trào ra, Lăng Miểu châm chọc cười một tiếng, ổn định thân hình, đầu lưỡi quét một vòng quanh môi, liếm máu trở lại trong miệng, tính khí cũng nổi lên.
“Thật ngại quá, ta thà chết chứ không chịu khuất phục. Có gan thì đánh chết ta. Ta cũng muốn xem xem, một lão già mấy trăm tuổi nhà ngươi hôm nay có vì cướp vị trí thân truyền cho Lăng Vũ mà hạ sát thủ với một đứa trẻ mười tuổi như ta hay không.”
Trình Cẩm Thư lập tức đồng ý gật đầu và mở miệng lần nữa. “Đúng vậy, ta có thể chứng minh, Báo yêu kia quả thật sắp chết, đều do ta, ta sợ tiểu Vũ sư muội bị thương, nên ngăn nàng ở sau lưng, mới khiến cho phế vật này có cơ hội lợi dụng.”
Hắn đi đến trước mặt tông chủ hành lễ.
“Sư tôn, là đệ tử hại tiểu Vũ sư muội bỏ lỡ cơ hội này, đệ tử không muốn bởi vì khuyết điểm của mình mà để tiểu Vũ sư muội chịu loại ủy khuất này, đệ tử nguyện ý đem vị trí thân truyền của mình tặng cho tiểu Vũ sư muội!”
Lăng Miểu nhíu mày.
Diệu ah, hắn nói thật cảm động. Nếu không phải hiện tại nàng đang quỳ, nếu không phải hiện trường không có ghế, nàng đã muốn xoay người vì hắn rồi!
“Cẩm Thư ngươi có tâm, nhưng không cần làm như vậy.”
Đại trưởng lão vui mừng vỗ vỗ vai Trình Cẩm Thư, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Lăng Miểu lại lần nữa chuyển lạnh.
“Lăng Miểu, tuy rằng Báo yêu là ngươi giết chết, nhưng chắc hẳn trước khi ngươi xuất thủ, Báo yêu kia đã bị thương nặng, hơn nữa chính ngươi cũng rõ ràng, ngươi căn bản không xứng với vị trí thân truyền đệ tử.”
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Lăng Miểu.
“Vị trí đệ tử thân truyền này, ngươi có tự nguyện tặng cho Tiểu Vũ hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù mọi người đã sớm chấp nhận vị trí này là của Lăng Vũ, nhưng bọn họ cũng là chính đạo, quy tắc do mình đặt ra nên cũng phải do Lăng Miểu tự nói nhường vị trí, thì vị trí đệ tử thân truyền của Lăng Vũ mới xem như danh chính ngôn thuận.
Lăng Miểu này từ nhỏ lá gan đã nhỏ, hỏi nàng, cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Lăng Miểu nhíu mày, “Ta không muốn.”
Nghe được lời Lăng Miểu nói, tất cả mọi người trong đại điện đều ngơ ngác.
Lăng Miểu này từ nhỏ ngu ngốc nhát gan đến lớn, thế mà cũng có một ngày chống đối người?
Đáy mắt mọi người càng phát ra lạnh lẽo, tiểu phế vật này, quả nhiên là muốn vị trí đệ tử thân truyền!
Giọng điệu của Đại trưởng lão đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi nói cái gì?”
Lăng Miểu hừ lạnh một tiếng.
“Ta nói ta không cho, vị trí đệ tử thân truyền này nhất định là của ta.”
Tông chủ Tư Đồ Triển phía sau Đại trưởng lão cười lạnh thành tiếng.
“Đệ tử thân truyền tuyệt đối không thể là phế vật hạ phẩm Tạp linh căn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Miểu cũng cười lạnh.
“Không chơi nổi thì đừng định những quy tắc vớ vẩn đó, nếu không ngươi trực tiếp đưa cho nàng ta, cũng không đến mức bị người khác lấy được còn muốn gây chuyện với ta. Xin hỏi, nếu như hôm nay người lấy được vị trí này không phải là ta, mà là những đệ tử nội môn khác, các ngươi cũng sẽ chèn ép bức bách giúp Lăng Vũ đoạt vị trí thân truyền này sao? Hay là nói các ngươi đơn thuần chỉ vì ta là Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa chỉ có mười tuổi đã bắt nạt một mình ta?”
“Ngươi chẳng qua là lại muốn đem vị trí cho Lăng Vũ, lại không muốn mang tiếng lật lọng mà thôi, ta một đứa bé đều biết, cái này gọi là dám làm không dám nhận!”
Nghe Lăng Miểu nói, các đệ tử trong điện trong lòng nhao nhao có chút khó chịu.
Đúng vậy, nếu như hôm nay người bị cướp danh ngạch đệ tử thân truyền không phải Lăng Miểu, mà là chính mình, bọn họ chắc hẳn cũng không cách nào thản nhiên đối mặt.
Đều là đệ tử nội môn, dựa vào cái gì mà tài nguyên Lăng Vũ lấy được có thể tốt hơn bọn họ nghìn lần vạn lần, nếu như mình cũng có thể đạt được tài nguyên như vậy, nói không chừng cũng có thể mười lăm lên Trúc Cơ? Chỉ vì nàng là nữ nhi của Đại trưởng lão?
Tư Đồ Triển thân là tông chủ một tông, vốn rất ít bị người khác làm trái ý, huống chi đối phương vẫn chỉ là hài tử mười tuổi, hắn chỉ cảm thấy lửa giận của mình đối với Lăng Miểu điên cuồng dâng lên.
“Đồ khốn kiếp!”
Tư Đồ Triển gầm lên, uy áp sắc bén quét về phía Lăng Miểu. Lăng Tiểu nơi nào chịu nổi được uy áp như vậy, trực tiếp liền bị hất bay đi cách đó không xa đập mạnh vào cây cột.
Một mùi tanh ngọt mạnh mẽ từ yết hầu trào ra, Lăng Miểu châm chọc cười một tiếng, ổn định thân hình, đầu lưỡi quét một vòng quanh môi, liếm máu trở lại trong miệng, tính khí cũng nổi lên.
“Thật ngại quá, ta thà chết chứ không chịu khuất phục. Có gan thì đánh chết ta. Ta cũng muốn xem xem, một lão già mấy trăm tuổi nhà ngươi hôm nay có vì cướp vị trí thân truyền cho Lăng Vũ mà hạ sát thủ với một đứa trẻ mười tuổi như ta hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro