Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 6
2024-12-03 23:08:38
Nàng không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Triển.
“Của ta chính là của ta, muốn cướp thì có thể, trục xuất ta ra khỏi tông môn là được.”
Vốn dĩ là có ý định bị đuổi ra khỏi tông môn, nhưng tính cách của nàng từ trước đến nay cũng không phải là người chịu đựng người ta nhục mạ.
Phần lớn các đệ tử vây xem bên cạnh đều bị chấn kinh.
Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy có người dám chính diện chống đối tông chủ như vậy, mấu chốt là người nọ là Lăng Miểu mà bọn họ vẫn luôn xem thường!
Trong lòng Trình Cẩm Thư lúc này cũng có chút phức tạp.
Hắn suy đoán Lăng Miểu sở dĩ làm như vậy là bởi vì không quen nhìn hắn lấy lòng Lăng Vũ. Nhưng Lăng Miểu này là một phế vật hạ phẩm tạp linh căn, thật sự không nên tự rước lấy nhục.
“Được được được.”
Tư Đồ Triển nghe xong lời của Lăng Miểu liền bị chọc tức đến bật cười, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lăng Miểu đã nát như tương.
“Đứa nhỏ vô tri, ngươi tuổi còn nhỏ đã ác liệt như vậy, chẳng qua là ỷ vào cha ngươi là Đại trưởng lão, nhưng ta nói cho ngươi biết, rất đáng tiếc, hôm nay cha ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!”
Đại trưởng lão ở một bên đúng lúc lên tiếng, “Tông chủ, không cần bận tâm ta, ngài cứ quyết định là được.”
Nếu như có thể, hắn thậm chí cũng không muốn thừa nhận Lăng Miểu là con gái của mình, một tiểu phế vật như thế, quả thực là ngòi bút hỏng trong cuộc đời hắn! Hơn nữa, nàng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, không biết thế sự gian nan, nàng ra ngoài hai ngày nhất định sẽ trở về cầu xin hắn.
Đáy lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, đến lúc đó đuổi nàng đi làm đệ tử ngoại môn là được rồi, cách càng xa càng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
Tư Đồ Triển nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, quay sang Lăng Miểu cười lạnh nói.
“Được! Lăng Miểu, ngươi đã nhiều lần mở miệng tự rước lấy nhục, ta liền thỏa mãn ngươi! Ngươi trời sinh phản cốt, mắt không tôn trưởng. Bản tông không cho phép người như vậy ở tông môn. Lập tức lăn xuống núi, ngươi không còn là đệ tử của Ly Hỏa Tông nữa.”
Hắn đứng dậy nhìn thoáng qua Lăng Vũ.
“Vị đệ tử thân truyền thứ năm của Ly Hỏa Tông, là Lăng Vũ.”
Dứt lời, Tư Đồ Triển phất tay bỏ đi, đầu cũng không quay lại.
“Tạ ơn sư tôn.”
Lăng Vũ cắn răng mới không đến mức để cho người ta nghe ra thanh âm của mình run rẩy.
Cung kính tiễn Tư Đồ Triển cùng các trưởng lão đi, đáy mắt của nàng tràn đầy âm lãnh, vị trí thân truyền đệ tử này của nàng, đến không ngờ hoang đường tùy ý như thế.
Đây vốn nên là thời khắc nàng đắc ý nhất và làm người ta hâm mộ nhất, bây giờ, thế mà lại qua loa tan cuộc như vậy.
-
Các đệ tử xung quanh vây quanh, Lăng Vũ lại đổi thành ôn nhu thương xót.
Mọi người thi nhau chúc mừng Lăng Vũ đã lấy được vị trí thân truyền, nhưng Lăng Vũ rõ ràng có thể cảm giác được, những âm thanh này không chân thành như nàng nghe được.
Đúng vậy, bị Lăng Miểu náo loạn như thế, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy chột dạ.
Nàng nhìn về phía Lăng Miểu, vị trí đệ tử thân truyền của nàng đến cùng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nàng chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Tóm lại nếu để cho Lăng Miểu đi đến chỗ tông chủ thừa nhận sai lầm, cũng chủ động nhường vị trí cho nàng, nàng mới có thể không mất mặt như vậy.
Nghĩ như thế, trên mặt Lăng Vũ hiện lên vẻ ủy khuất bi ai, chuẩn bị đi khuyên nhủ Lăng Miểu.
Chỉ là nàng bên này vừa mới bước ra một bước, một đầu kia, Lăng Miểu đã chạy vội rời đi.
Lăng Vũ trông thấy Lăng Miểu vừa chạy vội, vừa quay đầu lại nhìn nàng lẩm bẩm cái gì mà "Chúc ngươi một thai tám bảo tất cả đều là chúc phúc của con trai", vừa dựng thẳng ngón giữa của hai tay hướng về phía nàng khoa tay múa chân, nhưng nàng không hiểu là có ý gì.
“……”
Mọi người đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé vui vẻ thoát khỏi của Lăng Miểu. Nàng nhìn qua ngược lại hoàn toàn không có khuất nhục cùng bối rối khi bị trục xuất khỏi tông môn. Tư thế chạy kia, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia không kịp chờ đợi.
Một vị đệ tử, “Sư muội còn nhỏ như vậy, bị đuổi ra ngoài sinh tồn không tốt a...”
Trình Cẩm Thư nhìn Lăng Vũ, hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng ẩn nhẫn ủy khuất, giận dữ mắng mỏ. “Sư muội gì chứ, Lăng Miểu đã bị trục xuất khỏi tông môn rồi, sống chết của ả không liên quan gì đến chúng ta!”
“Ngươi cứ xem đi, loại phế vật như nàng, đi ra ngoài không đến hai ngày, tuyệt đối sẽ chẳng biết xấu hổ trở về cầu tông chủ xin tha thứ cho nàng.”
Lăng Miểu chạy vội tới Tư Mệnh đường, tin tức tông chủ trục xuất nàng khỏi tông môn đã truyền ra. Nàng chân trước vừa bước vào Tư Mệnh đường, liền bị đoạt lệnh bài thân phận.
Tiếp theo chính là phải nộp lên tất cả tài nguyên nàng thu hoạch được trong tông môn.
“Của ta chính là của ta, muốn cướp thì có thể, trục xuất ta ra khỏi tông môn là được.”
Vốn dĩ là có ý định bị đuổi ra khỏi tông môn, nhưng tính cách của nàng từ trước đến nay cũng không phải là người chịu đựng người ta nhục mạ.
Phần lớn các đệ tử vây xem bên cạnh đều bị chấn kinh.
Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy có người dám chính diện chống đối tông chủ như vậy, mấu chốt là người nọ là Lăng Miểu mà bọn họ vẫn luôn xem thường!
Trong lòng Trình Cẩm Thư lúc này cũng có chút phức tạp.
Hắn suy đoán Lăng Miểu sở dĩ làm như vậy là bởi vì không quen nhìn hắn lấy lòng Lăng Vũ. Nhưng Lăng Miểu này là một phế vật hạ phẩm tạp linh căn, thật sự không nên tự rước lấy nhục.
“Được được được.”
Tư Đồ Triển nghe xong lời của Lăng Miểu liền bị chọc tức đến bật cười, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lăng Miểu đã nát như tương.
“Đứa nhỏ vô tri, ngươi tuổi còn nhỏ đã ác liệt như vậy, chẳng qua là ỷ vào cha ngươi là Đại trưởng lão, nhưng ta nói cho ngươi biết, rất đáng tiếc, hôm nay cha ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!”
Đại trưởng lão ở một bên đúng lúc lên tiếng, “Tông chủ, không cần bận tâm ta, ngài cứ quyết định là được.”
Nếu như có thể, hắn thậm chí cũng không muốn thừa nhận Lăng Miểu là con gái của mình, một tiểu phế vật như thế, quả thực là ngòi bút hỏng trong cuộc đời hắn! Hơn nữa, nàng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, không biết thế sự gian nan, nàng ra ngoài hai ngày nhất định sẽ trở về cầu xin hắn.
Đáy lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, đến lúc đó đuổi nàng đi làm đệ tử ngoại môn là được rồi, cách càng xa càng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Đồ Triển nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, quay sang Lăng Miểu cười lạnh nói.
“Được! Lăng Miểu, ngươi đã nhiều lần mở miệng tự rước lấy nhục, ta liền thỏa mãn ngươi! Ngươi trời sinh phản cốt, mắt không tôn trưởng. Bản tông không cho phép người như vậy ở tông môn. Lập tức lăn xuống núi, ngươi không còn là đệ tử của Ly Hỏa Tông nữa.”
Hắn đứng dậy nhìn thoáng qua Lăng Vũ.
“Vị đệ tử thân truyền thứ năm của Ly Hỏa Tông, là Lăng Vũ.”
Dứt lời, Tư Đồ Triển phất tay bỏ đi, đầu cũng không quay lại.
“Tạ ơn sư tôn.”
Lăng Vũ cắn răng mới không đến mức để cho người ta nghe ra thanh âm của mình run rẩy.
Cung kính tiễn Tư Đồ Triển cùng các trưởng lão đi, đáy mắt của nàng tràn đầy âm lãnh, vị trí thân truyền đệ tử này của nàng, đến không ngờ hoang đường tùy ý như thế.
Đây vốn nên là thời khắc nàng đắc ý nhất và làm người ta hâm mộ nhất, bây giờ, thế mà lại qua loa tan cuộc như vậy.
-
Các đệ tử xung quanh vây quanh, Lăng Vũ lại đổi thành ôn nhu thương xót.
Mọi người thi nhau chúc mừng Lăng Vũ đã lấy được vị trí thân truyền, nhưng Lăng Vũ rõ ràng có thể cảm giác được, những âm thanh này không chân thành như nàng nghe được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, bị Lăng Miểu náo loạn như thế, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy chột dạ.
Nàng nhìn về phía Lăng Miểu, vị trí đệ tử thân truyền của nàng đến cùng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nàng chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Tóm lại nếu để cho Lăng Miểu đi đến chỗ tông chủ thừa nhận sai lầm, cũng chủ động nhường vị trí cho nàng, nàng mới có thể không mất mặt như vậy.
Nghĩ như thế, trên mặt Lăng Vũ hiện lên vẻ ủy khuất bi ai, chuẩn bị đi khuyên nhủ Lăng Miểu.
Chỉ là nàng bên này vừa mới bước ra một bước, một đầu kia, Lăng Miểu đã chạy vội rời đi.
Lăng Vũ trông thấy Lăng Miểu vừa chạy vội, vừa quay đầu lại nhìn nàng lẩm bẩm cái gì mà "Chúc ngươi một thai tám bảo tất cả đều là chúc phúc của con trai", vừa dựng thẳng ngón giữa của hai tay hướng về phía nàng khoa tay múa chân, nhưng nàng không hiểu là có ý gì.
“……”
Mọi người đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé vui vẻ thoát khỏi của Lăng Miểu. Nàng nhìn qua ngược lại hoàn toàn không có khuất nhục cùng bối rối khi bị trục xuất khỏi tông môn. Tư thế chạy kia, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia không kịp chờ đợi.
Một vị đệ tử, “Sư muội còn nhỏ như vậy, bị đuổi ra ngoài sinh tồn không tốt a...”
Trình Cẩm Thư nhìn Lăng Vũ, hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng ẩn nhẫn ủy khuất, giận dữ mắng mỏ. “Sư muội gì chứ, Lăng Miểu đã bị trục xuất khỏi tông môn rồi, sống chết của ả không liên quan gì đến chúng ta!”
“Ngươi cứ xem đi, loại phế vật như nàng, đi ra ngoài không đến hai ngày, tuyệt đối sẽ chẳng biết xấu hổ trở về cầu tông chủ xin tha thứ cho nàng.”
Lăng Miểu chạy vội tới Tư Mệnh đường, tin tức tông chủ trục xuất nàng khỏi tông môn đã truyền ra. Nàng chân trước vừa bước vào Tư Mệnh đường, liền bị đoạt lệnh bài thân phận.
Tiếp theo chính là phải nộp lên tất cả tài nguyên nàng thu hoạch được trong tông môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro