Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 7
2024-12-03 23:08:38
Lăng Miểu lật túi Giới Tử trên tay, bị chính mình nghèo mà cười. Trưởng lão Tư Mệnh đường cũng cười, túi Giới Tử này còn sạch sẽ hơn tô cơm bị chó liếm ba ngày trong nhà hắn.
Hai người bận rộn hồi lâu, mới từ trong giới tử của Lăng Miểu gom ra sáu trung phẩm linh thạch cùng mấy hạ phẩm linh thạch.
Năm viên linh thạch trung phẩm trong đó là nàng vừa mới bán túi gấm kiếm lời.
“Những thứ này cũng phải nộp lên sao?”
Lăng Miểu đau lòng nhìn mấy viên linh thạch bày trên bàn.
Trưởng lão đỡ trán.
Nghiệp chướng a.
Hắn khoát tay, Ly Hỏa Tông còn chưa có đến mức này. Nếu thật sự đuổi tiểu nữ oa này ra ngoài, đoán chừng ngày mai sẽ đột tử ở đầu đường.
Lăng Miểu nhìn sắc mặt của trưởng lão, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Không thu?”
“Được rồi, cũng không thể đuổi ngươi đi mà không có đồng nào.”
Lăng Miểu cảm kích gật gật đầu, nghiêm túc lại mong đợi nhìn trưởng lão Tư Mệnh đường.
“Cảm ơn trưởng lão gia gia, vậy trong tay ngài còn nhiều linh thạch không? Có thể cho ta nhiều hơn một chút để cho ta gom góp sống qua vài ngày không?”
“……”
Trưởng lão Tư Mệnh đường sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua đệ tử nào dám được một tấc lại muốn tiến một thước trước mặt trưởng lão như vậy, trong lúc nhất thời mặt đều đỏ lên, nửa ngày, hắn đưa tay ngăn chặn huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, ổn định khí tức, từ trong cổ họng gian nan nặn ra hai chữ.
“Cút ngay.”
“Ài, được rồi!”
Lăng Miểu nhanh chóng thu hồi linh thạch, lại đưa cho trưởng lão một nụ cười chân thành tha thiết, “Kỳ thật nghĩ nghĩ, quả thật cũng không cần nhiều linh thạch như vậy, dù sao ta khả năng sống cũng không được mấy ngày.”
Trưởng lão lần nữa đỡ trán.
Nghiệp chướng a, tiểu nữ oa đã nói đến mức này rồi, không thể quá tàn nhẫn.
Tay hắn sờ một cái, lấy ra một tấm bùa chú đưa cho Lăng Miểu.
“Thuấn di phù sơ cấp, bóp nát có thể thuấn di ngươi đến bất kỳ một chỗ nào ngoài mười cây số, cầm lấy bảo mệnh đi.”
“Cảm ơn trưởng lão gia gia!”
Lăng Miểu trở lại chỗ ở của mình ở Ly Hỏa Tông, thay đổi áo bào tông môn, đổi một bộ quần áo vải thô rồi xuống núi.
Sau khi xuống núi, nàng nhớ lại lộ tuyến đi vào trong rừng cây, nàng cũng không vội rời đi, nàng còn có chút việc cần hoàn thành.
--
Ban đêm, một bóng người xuất hiện ở rừng cây ban ngày, tìm được con Báo yêu ban ngày bị đánh chết, hai ba cái liền lấy ra yêu đan Báo yêu.
Hắn cất bước đang muốn đi, lại bị người gọi lại.
“Trình sư huynh dừng bước nha.”
Trình Cẩm Thư dừng bước, quay đầu lại liền thấy Lăng Miểu ngồi trên nhánh cây.
Lăng Miểu ở chỗ này chờ mấy canh giờ, chính là vì Trình Cẩm Thư chờ đến nửa đêm sẽ đến giúp Lăng Vũ lấy yêu đan.
“Báo yêu này là ta đánh chết, theo lý mà nói, yêu đan hẳn là thuộc về ta, Trình sư huynh đây là có ý gì?”
Trình Cẩm Thư vừa nghe Lăng Miểu nói chuyện này liền phiền.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, “Chẳng qua là dựa vào nhặt nhạnh chỗ tốt giết một con Báo yêu mà thôi, ngươi thế mà còn có thể đắc ý lâu như vậy, danh hiệu phế vật này của ngươi xác thực không oan.”
“Vậy thì đừng so đo với phế vật.”
Lăng Miểu vươn tay, “Giao yêu đơn ra.”
“Ngươi!”
Trình Cẩm Thư nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng âm thầm oán thầm, sao tính tình Lăng Miểu lại thay đổi nhiều như vậy.
“Lăng Miểu, ngươi đã rơi xuống tình trạng bị trục xuất tông môn, ngươi cũng không biết tự kiểm điểm một chút nguyên nhân sao?”
“Tự kiểm điểm?”
Lăng Miểu cười khinh thường, “Ta không sai!”
“Ngươi không sai? Hôm nay Tiểu Vũ sư muội bị ngươi ức hiếp thành như vậy, ngươi nên xin lỗi nàng!”
Ức hiếp? Kẻ ngu ở đâu ra...
Lăng Miểu quái dị nhìn Trình Cẩm Thư nửa ngày, lại cười.
“Bằng không như vậy, ngươi và ta đánh một chưởng, nếu ngươi thắng, ta liền đi theo ngươi xin lỗi Lăng Vũ, nếu ta thắng, yêu đan thuộc về ta.”
Trình Cẩm Thư nghe xong lời của Lăng Miểu, thiếu chút nữa cười điên cuồng thành tiếng. Hắn không nghe lầm chứ, một tên phế vật Luyện Khí sơ kỳ, lại dám ở trước mặt một Kim Đan sơ kỳ như hắn phát ngôn bừa bãi, nàng là bởi vì hôm nay đánh chết Báo yêu, cho nên đắc ý vênh váo đi.
Hắn cười lạnh gật đầu, cũng tốt, vừa vặn thay tiểu Vũ sư muội hảo hảo giáo huấn xú nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút.
“Được, ngươi chỉ có Luyện Khí sơ kỳ, cho nên ta chỉ dùng ba thành lực, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Ba thành lực, đánh gãy mấy cái xương sườn của nàng dư xài.
“Nói nhảm nhiều như vậy.”
Lăng Miểu chắp tay ra sau lưng, âm thầm tháo vòng tay trên cổ tay nàng xuống.
Trong trí nhớ, năm nàng năm tuổi đang chơi đùa ngoài ý muốn đẩy ngã mấy cây cổ thụ trăm năm trong tông môn, tất cả mọi người nói nàng là quái vật.
Cha già lớn tiện nghi của nàng liền tìm cho nàng pháp khí ức chế lực lượng mang theo ở hai bên cổ tay.
Hai người bận rộn hồi lâu, mới từ trong giới tử của Lăng Miểu gom ra sáu trung phẩm linh thạch cùng mấy hạ phẩm linh thạch.
Năm viên linh thạch trung phẩm trong đó là nàng vừa mới bán túi gấm kiếm lời.
“Những thứ này cũng phải nộp lên sao?”
Lăng Miểu đau lòng nhìn mấy viên linh thạch bày trên bàn.
Trưởng lão đỡ trán.
Nghiệp chướng a.
Hắn khoát tay, Ly Hỏa Tông còn chưa có đến mức này. Nếu thật sự đuổi tiểu nữ oa này ra ngoài, đoán chừng ngày mai sẽ đột tử ở đầu đường.
Lăng Miểu nhìn sắc mặt của trưởng lão, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Không thu?”
“Được rồi, cũng không thể đuổi ngươi đi mà không có đồng nào.”
Lăng Miểu cảm kích gật gật đầu, nghiêm túc lại mong đợi nhìn trưởng lão Tư Mệnh đường.
“Cảm ơn trưởng lão gia gia, vậy trong tay ngài còn nhiều linh thạch không? Có thể cho ta nhiều hơn một chút để cho ta gom góp sống qua vài ngày không?”
“……”
Trưởng lão Tư Mệnh đường sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua đệ tử nào dám được một tấc lại muốn tiến một thước trước mặt trưởng lão như vậy, trong lúc nhất thời mặt đều đỏ lên, nửa ngày, hắn đưa tay ngăn chặn huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, ổn định khí tức, từ trong cổ họng gian nan nặn ra hai chữ.
“Cút ngay.”
“Ài, được rồi!”
Lăng Miểu nhanh chóng thu hồi linh thạch, lại đưa cho trưởng lão một nụ cười chân thành tha thiết, “Kỳ thật nghĩ nghĩ, quả thật cũng không cần nhiều linh thạch như vậy, dù sao ta khả năng sống cũng không được mấy ngày.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trưởng lão lần nữa đỡ trán.
Nghiệp chướng a, tiểu nữ oa đã nói đến mức này rồi, không thể quá tàn nhẫn.
Tay hắn sờ một cái, lấy ra một tấm bùa chú đưa cho Lăng Miểu.
“Thuấn di phù sơ cấp, bóp nát có thể thuấn di ngươi đến bất kỳ một chỗ nào ngoài mười cây số, cầm lấy bảo mệnh đi.”
“Cảm ơn trưởng lão gia gia!”
Lăng Miểu trở lại chỗ ở của mình ở Ly Hỏa Tông, thay đổi áo bào tông môn, đổi một bộ quần áo vải thô rồi xuống núi.
Sau khi xuống núi, nàng nhớ lại lộ tuyến đi vào trong rừng cây, nàng cũng không vội rời đi, nàng còn có chút việc cần hoàn thành.
--
Ban đêm, một bóng người xuất hiện ở rừng cây ban ngày, tìm được con Báo yêu ban ngày bị đánh chết, hai ba cái liền lấy ra yêu đan Báo yêu.
Hắn cất bước đang muốn đi, lại bị người gọi lại.
“Trình sư huynh dừng bước nha.”
Trình Cẩm Thư dừng bước, quay đầu lại liền thấy Lăng Miểu ngồi trên nhánh cây.
Lăng Miểu ở chỗ này chờ mấy canh giờ, chính là vì Trình Cẩm Thư chờ đến nửa đêm sẽ đến giúp Lăng Vũ lấy yêu đan.
“Báo yêu này là ta đánh chết, theo lý mà nói, yêu đan hẳn là thuộc về ta, Trình sư huynh đây là có ý gì?”
Trình Cẩm Thư vừa nghe Lăng Miểu nói chuyện này liền phiền.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, “Chẳng qua là dựa vào nhặt nhạnh chỗ tốt giết một con Báo yêu mà thôi, ngươi thế mà còn có thể đắc ý lâu như vậy, danh hiệu phế vật này của ngươi xác thực không oan.”
“Vậy thì đừng so đo với phế vật.”
Lăng Miểu vươn tay, “Giao yêu đơn ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi!”
Trình Cẩm Thư nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng âm thầm oán thầm, sao tính tình Lăng Miểu lại thay đổi nhiều như vậy.
“Lăng Miểu, ngươi đã rơi xuống tình trạng bị trục xuất tông môn, ngươi cũng không biết tự kiểm điểm một chút nguyên nhân sao?”
“Tự kiểm điểm?”
Lăng Miểu cười khinh thường, “Ta không sai!”
“Ngươi không sai? Hôm nay Tiểu Vũ sư muội bị ngươi ức hiếp thành như vậy, ngươi nên xin lỗi nàng!”
Ức hiếp? Kẻ ngu ở đâu ra...
Lăng Miểu quái dị nhìn Trình Cẩm Thư nửa ngày, lại cười.
“Bằng không như vậy, ngươi và ta đánh một chưởng, nếu ngươi thắng, ta liền đi theo ngươi xin lỗi Lăng Vũ, nếu ta thắng, yêu đan thuộc về ta.”
Trình Cẩm Thư nghe xong lời của Lăng Miểu, thiếu chút nữa cười điên cuồng thành tiếng. Hắn không nghe lầm chứ, một tên phế vật Luyện Khí sơ kỳ, lại dám ở trước mặt một Kim Đan sơ kỳ như hắn phát ngôn bừa bãi, nàng là bởi vì hôm nay đánh chết Báo yêu, cho nên đắc ý vênh váo đi.
Hắn cười lạnh gật đầu, cũng tốt, vừa vặn thay tiểu Vũ sư muội hảo hảo giáo huấn xú nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút.
“Được, ngươi chỉ có Luyện Khí sơ kỳ, cho nên ta chỉ dùng ba thành lực, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Ba thành lực, đánh gãy mấy cái xương sườn của nàng dư xài.
“Nói nhảm nhiều như vậy.”
Lăng Miểu chắp tay ra sau lưng, âm thầm tháo vòng tay trên cổ tay nàng xuống.
Trong trí nhớ, năm nàng năm tuổi đang chơi đùa ngoài ý muốn đẩy ngã mấy cây cổ thụ trăm năm trong tông môn, tất cả mọi người nói nàng là quái vật.
Cha già lớn tiện nghi của nàng liền tìm cho nàng pháp khí ức chế lực lượng mang theo ở hai bên cổ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro