Sau Khi Trọng Sinh, Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân
Chương 3
Niệm Tứ
2024-07-15 08:51:53
Ngay khi anh cho rằng đời người đã hoàn toàn vô vọng, lại ngoài ý muốn trùng sinh quay về hai năm trước.
Suốt ròng rã một tuần, Giản Kim Triệu đều bị cuốn qua cuốn lại giữa kiếp trước và hiện thực, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ thấy những lời chửi mắng vô tận, nói xấu ác ý, bóng đêm lạnh lẽo, cả đêm không thể ngủ yên giấc!
Anh cảm thấy mình giống như một con chim bất ngờ bay ra khỏi chiếc lồng, chỉ cần có chút không cẩn thận thì sẽ bị bắt lại về ngục tù lạnh như băng kia.
Vì sao ư?
Giản Kim Triệu kiếp trước bị phản bội cũng từng hỏi "Vì sao" vô số lần, nhưng cuối cùng cũng không nhận được một đáp án rõ ràng, anh chỉ biết là...
Nếu ông trời đã cho anh cơ hội sống lại một lần, vậy thì phải cắt đứt triệt để từ gốc rễ của mọi chuyện!
Mà bước đầu tiên chính là rời khỏi Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã, để anh hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Đàm Dã và đám người kia!
"Kim Triệu? Cậu..."
"Đàm Dã, không phải tôi đến thương lượng việc này với cậu, mà là đã quyết định xong rồi."
Giản Kim Triệu tỉnh táo lại, anh đã quyết tâm, cũng không giải thích thêm gì.
"Người đại diện trước pháp luật của công ty sẽ tiến hành thay đổi, ai trong các cậu muốn tiếp nhận cũng được, về phần tiền vốn thuộc về tôi, tôi sẽ cho người tính toán rõ ràng rồi mang đi."
"..."
Đối mặt với thông báo quyết định vội vàng chưa kịp chuẩn bị này, tâm trạng Đàm Dã dao động kịch liệt.
Đầu tiên anh ta rót cho mình hơn nửa ly rượu Whisky mạnh, vừa muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của Giản Kim Triệu, lời muốn nói cũng nghẹn lại.
Nếu là trước kia, đối phương chắc chắn sẽ dịu dàng khuyên anh ta một câu: "Dạ dày của cậu không tốt, uống ít một chút."
Mà hiện tại, ánh sáng nhạt tan của dây đeo kính khẽ dao động dung hòa với đôi mắt màu hổ phách của Giản Kim Triệu, khiến ánh mắt của anh có thêm sự lạnh nhạt, ánh mắt đó nhìn anh ta cứ như đang nhìn một người xa lạ.
Giản Kim Triệu nhìn ra được sự chần chờ của Đàm Dã, hỏi anh ta, cũng giống như hỏi chính mình: "Đàm Dã, chúng ta quen biết bao lâu rồi? Tám năm? Hay là mười năm?"
Câu hỏi rất nhẹ, lại đâm vào lòng khiến Đàm Dã bất an.
Lúc anh ta vừa định truy hỏi, điện thoại trên bàn đột nhiên rung rồi vang lên, là người quản lý gọi tới.
Lịch trình của Đàm Dã được sắp xếp rất dày.
Tối nay anh ta còn phải chạy ra ngoại tỉnh, chuẩn bị cho nghi thức khởi động máy ngày mai, bộ phim mới lần này được chế tác với trình độ cao nhất, người đầu tư phía sau càng là nhân vật lớn.
Đàm Dã làm nam chính nên không được phép có bất cứ sai lầm gì, nhất định phải tham gia nghi thức khởi động máy!
Đối mặt với cuộc gọi điện thúc giục của quản lý, Đàm Dã không thể không đè nén đủ loại nghi vấn xuống: "Kim Triệu, tôi phải đi cho kịp chuyến bay, nếu như cậu mệt mỏi thì trước hết cứ nghỉ ngơi đi đã, lần khác thích hợp hơn thì chúng ta bàn lại những chuyện này sau nhé."
Giản Kim Triệu không đáp lại.
Đàm Dã nhíu mi tâm, do dự mãi rồi vẫn đưa ra quyết định: "Tôi đi trước đây."
Tiếng bước chân dần dần đi từng bước một, sau đó là tiếng đóng cửa có hơi chần chừ.
Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm ly rượu không được động đến chút nào trên bàn, ánh mắt mới tràn ra chút ánh nước thoáng qua rồi biến mất: "Sao mà tôi... giống như trước giờ chưa từng biết rõ cậu vậy?"
Ra mắt đã được mười năm, Giản Kim Triệu chưa từng có bất cứ chuyện xấu và đối tượng qua lại nào, không có ai biết, anh từng có một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua rồi mất với Đàm Dã.
Cảm xúc ấy nhạt đến mức bị "Tình bạn thân" mà anh định nghĩa tách rời ra, mãi cho đến sau khi xảy ra chuyện mới hoàn toàn bị phá hủy.
Giản Kim Triệu liếc mắt nhìn qua một bên, nhìn ánh đèn lẻ tẻ phía xa, chúng chiếu sáng bóng tối, cũng hòa vào bóng tối.
Không biết vì sao, anh lại nghĩ tới vô số dư luận tung tin đồn nhảm trước khi trùng sinh.
Dù Giản Kim Triệu yêu cầu với bản thân rất cao, giữ mình trong sạch với chuyện tình cảm, sau khi xảy ra chuyện vẫn bị người ta nói thành "Thứ trác táng", lời khó nghe gì cũng nói ra.
Trong giời này, có thể được nâng lên thành gió mát trăng sáng, cũng có thể bị đẩy xuống đến mức hôi thối không chịu nổi.
Giản Kim Triệu sống lại một đời đã thấy rõ, càng mệt mỏi với việc phải đón nhận ánh mắt của người khác.
Từ nay về sau, anh chỉ muốn xé toạc cái mác bị gắn trên người mình, rời xa những đúng sai của kiếp trước, sống thật sảng khoái một lần!
Đương nhiên, anh càng muốn dồn sức chờ phát động, hung hăng cho những người từng "Phản bội" anh một đấm khi cần thiết!
Giản Kim Triệu thường ngày không thích uống rượu, nhưng đêm nay hiếm khi làm càn, đến khi Whisky trên bàn đã ít đi một nửa, ánh mắt anh cũng mông lung, ngà ngà say.
Điều hoà không khí bật hết công suất, nhưng Giản Kim Triệu chỉ cảm thấy trong cơ thể vô cùng khô nóng.
Anh mở hai cúc áo trong phía trên ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Suốt ròng rã một tuần, Giản Kim Triệu đều bị cuốn qua cuốn lại giữa kiếp trước và hiện thực, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ thấy những lời chửi mắng vô tận, nói xấu ác ý, bóng đêm lạnh lẽo, cả đêm không thể ngủ yên giấc!
Anh cảm thấy mình giống như một con chim bất ngờ bay ra khỏi chiếc lồng, chỉ cần có chút không cẩn thận thì sẽ bị bắt lại về ngục tù lạnh như băng kia.
Vì sao ư?
Giản Kim Triệu kiếp trước bị phản bội cũng từng hỏi "Vì sao" vô số lần, nhưng cuối cùng cũng không nhận được một đáp án rõ ràng, anh chỉ biết là...
Nếu ông trời đã cho anh cơ hội sống lại một lần, vậy thì phải cắt đứt triệt để từ gốc rễ của mọi chuyện!
Mà bước đầu tiên chính là rời khỏi Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã, để anh hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Đàm Dã và đám người kia!
"Kim Triệu? Cậu..."
"Đàm Dã, không phải tôi đến thương lượng việc này với cậu, mà là đã quyết định xong rồi."
Giản Kim Triệu tỉnh táo lại, anh đã quyết tâm, cũng không giải thích thêm gì.
"Người đại diện trước pháp luật của công ty sẽ tiến hành thay đổi, ai trong các cậu muốn tiếp nhận cũng được, về phần tiền vốn thuộc về tôi, tôi sẽ cho người tính toán rõ ràng rồi mang đi."
"..."
Đối mặt với thông báo quyết định vội vàng chưa kịp chuẩn bị này, tâm trạng Đàm Dã dao động kịch liệt.
Đầu tiên anh ta rót cho mình hơn nửa ly rượu Whisky mạnh, vừa muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của Giản Kim Triệu, lời muốn nói cũng nghẹn lại.
Nếu là trước kia, đối phương chắc chắn sẽ dịu dàng khuyên anh ta một câu: "Dạ dày của cậu không tốt, uống ít một chút."
Mà hiện tại, ánh sáng nhạt tan của dây đeo kính khẽ dao động dung hòa với đôi mắt màu hổ phách của Giản Kim Triệu, khiến ánh mắt của anh có thêm sự lạnh nhạt, ánh mắt đó nhìn anh ta cứ như đang nhìn một người xa lạ.
Giản Kim Triệu nhìn ra được sự chần chờ của Đàm Dã, hỏi anh ta, cũng giống như hỏi chính mình: "Đàm Dã, chúng ta quen biết bao lâu rồi? Tám năm? Hay là mười năm?"
Câu hỏi rất nhẹ, lại đâm vào lòng khiến Đàm Dã bất an.
Lúc anh ta vừa định truy hỏi, điện thoại trên bàn đột nhiên rung rồi vang lên, là người quản lý gọi tới.
Lịch trình của Đàm Dã được sắp xếp rất dày.
Tối nay anh ta còn phải chạy ra ngoại tỉnh, chuẩn bị cho nghi thức khởi động máy ngày mai, bộ phim mới lần này được chế tác với trình độ cao nhất, người đầu tư phía sau càng là nhân vật lớn.
Đàm Dã làm nam chính nên không được phép có bất cứ sai lầm gì, nhất định phải tham gia nghi thức khởi động máy!
Đối mặt với cuộc gọi điện thúc giục của quản lý, Đàm Dã không thể không đè nén đủ loại nghi vấn xuống: "Kim Triệu, tôi phải đi cho kịp chuyến bay, nếu như cậu mệt mỏi thì trước hết cứ nghỉ ngơi đi đã, lần khác thích hợp hơn thì chúng ta bàn lại những chuyện này sau nhé."
Giản Kim Triệu không đáp lại.
Đàm Dã nhíu mi tâm, do dự mãi rồi vẫn đưa ra quyết định: "Tôi đi trước đây."
Tiếng bước chân dần dần đi từng bước một, sau đó là tiếng đóng cửa có hơi chần chừ.
Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm ly rượu không được động đến chút nào trên bàn, ánh mắt mới tràn ra chút ánh nước thoáng qua rồi biến mất: "Sao mà tôi... giống như trước giờ chưa từng biết rõ cậu vậy?"
Ra mắt đã được mười năm, Giản Kim Triệu chưa từng có bất cứ chuyện xấu và đối tượng qua lại nào, không có ai biết, anh từng có một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua rồi mất với Đàm Dã.
Cảm xúc ấy nhạt đến mức bị "Tình bạn thân" mà anh định nghĩa tách rời ra, mãi cho đến sau khi xảy ra chuyện mới hoàn toàn bị phá hủy.
Giản Kim Triệu liếc mắt nhìn qua một bên, nhìn ánh đèn lẻ tẻ phía xa, chúng chiếu sáng bóng tối, cũng hòa vào bóng tối.
Không biết vì sao, anh lại nghĩ tới vô số dư luận tung tin đồn nhảm trước khi trùng sinh.
Dù Giản Kim Triệu yêu cầu với bản thân rất cao, giữ mình trong sạch với chuyện tình cảm, sau khi xảy ra chuyện vẫn bị người ta nói thành "Thứ trác táng", lời khó nghe gì cũng nói ra.
Trong giời này, có thể được nâng lên thành gió mát trăng sáng, cũng có thể bị đẩy xuống đến mức hôi thối không chịu nổi.
Giản Kim Triệu sống lại một đời đã thấy rõ, càng mệt mỏi với việc phải đón nhận ánh mắt của người khác.
Từ nay về sau, anh chỉ muốn xé toạc cái mác bị gắn trên người mình, rời xa những đúng sai của kiếp trước, sống thật sảng khoái một lần!
Đương nhiên, anh càng muốn dồn sức chờ phát động, hung hăng cho những người từng "Phản bội" anh một đấm khi cần thiết!
Giản Kim Triệu thường ngày không thích uống rượu, nhưng đêm nay hiếm khi làm càn, đến khi Whisky trên bàn đã ít đi một nửa, ánh mắt anh cũng mông lung, ngà ngà say.
Điều hoà không khí bật hết công suất, nhưng Giản Kim Triệu chỉ cảm thấy trong cơ thể vô cùng khô nóng.
Anh mở hai cúc áo trong phía trên ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro