Sau Khi Trọng Sinh, Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân
Chương 4
Niệm Tứ
2024-07-15 08:51:53
Hành lang bên ngoài ngập tràn mùi thơm, điêu khắc nổi mạ vàng hai bên mang cảm giác vô cùng xa hoa lãng phí.
Giản Kim Triệu chậm rãi ung dung đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên lại bị người khác bất ngờ va vào làm cho lùi lại hai bước.
Giản Kim Triệu vô thức đưa tay ra đỡ, mí mắt ngước xuống nhìn rõ --
Người tới gập người, dụi trán ở cổ của anh, gần như xụi lơ trong ngực anh.
Đè có hơi nặng.
"Ưm..."
Từ mang tai đến cổ đối phương đều ửng đỏ, hơi thở vừa dồn dập vừa nóng bỏng, cho dù cách một lớp vải áo thì Giản Kim Triệu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ không bình thường trên người đối phương.
Giản Kim Triệu nhíu mày, đẩy nhẹ một chút: "Này, cậu, cậu không sao chứ?"
"Tôi..."
Đối phương thở hổn hển ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong cổ xinh đẹp.
Mái tóc cắt ngang trán ướt đẫm mồ hôi có hơi lộn xộn, nhưng cũng không thể che giấu khuôn mặt tinh xảo của cậu, và cả ham muốn gần như không thể đè nén được trong ánh mắt.
Đó là một cảm giác ở giữa ngây ngô và trưởng thành, vừa đơn thuần vừa dụ hoặc.
Giản Kim Triệu thường thấy trai xinh gái đẹp trong giới cũng sửng sốt, dưới tác dụng của men say, anh cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt này một hồi.
Đương nhiên, anh còn có cảm giác quen mắt không thể nói ra được.
...
Hơi thở của người trẻ tuổi dựa trên người anh nóng rực, ngoại trừ chuyện đó, mũi Giản Kim Triệu còn ngửi thấy một luồng hơi bạc hà truyền đến từ trên sợi tóc của đối phương.
Dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ cơ thể, hơi thở nồng đậm này trực tiếp bao vây lấy anh.
Thời gian bị kéo dài vô hạn trong ánh sáng lờ mờ.
Giản Kim Triệu đột nhiên ngộ ra, nhận ra thân phận của người này.
Du Diễn? Sao cậu lại ở chỗ này?
Một giây sau, anh đã nhìn thấy ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của đối phương, cùng với giọng lẩm bẩm bị hơi nóng thiêu đốt ẩm ướt --
"Thầy Giản, giúp tôi với."
_
"..."
Giản Kim Triệu đã nhận ra trạng thái không bình thường của người trong ngực, vừa định mở miệng hỏi thì ở góc rẽ có một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, cùng với giọng thúc giục: "Du Diễn! Cậu chạy cái gì hả? Tổng giám đốc Lý coi trọng cậu, cậu đừng..."
Giản Kim Triệu dời ánh mắt, đối diện với ánh mắt của người vừa chạy tới, cũng "Cắt đứt" bất mãn còn chưa nói hết kia.
Đối phương mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay loè loẹt, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, nhưng vẫn có thể thấy được sự khôn khéo bên trong.
"Ồ, thật trùng hợp, thầy Giản, đêm nay cậu cũng ở đây sao?"
Giản Kim Triệu nín nhịn hơi nóng say rượu, lạnh nhạt đáp lại: "Anh Tần."
Người trước mắt tên là Tần Lãng, là kẻ lão làng "có tiếng thối nát" trong ngành giải trí, thích lấy hai chữ "Tài nguyên" để làm mai cho các ông chủ và tư bản ở phía sau.
Rõ ràng là chuyện không chính đáng, nhưng anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, thế mà cũng đứng vững chân được.
Giản Kim Triệu trước giờ chẳng thèm làm bạn với loại người này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi loại hiện trạng này trong giới.
"Ôi, vất vả cho thầy Giản còn nhớ rõ tôi."
Tần Lãng nói giọng Bắc Kinh, trong lúc nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua: "Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng này không hiểu chuyện, chặn đường của cậu rồi, để tôi dẫn cậu ta trở về."
"..."
Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng? Du Diễn sao?
Giản Kim Triệu nhìn xuống, hơi kinh ngạc.
Vừa rồi anh có thể nhận ra Du Diễn, không phải là bởi vì trước đó hai người từng qua lại, mà ở trong trí nhớ "Kiếp trước" của anh
Du Diễn là con ngựa ô mạnh mẽ nhất của ngành giải trí trong gần hai năm qua!
Bộ phim đầu tiên mà đối phương đóng chính vô cùng bùng nổ, mà giá trị nhan sắc của cậu cũng "giết" từ trong phim ra đến bên ngoài, thu hoạch được vô số người hâm mộ.
Mặc dù hai người không có bao nhiêu tiếp xúc thực tế, nhưng Giản Kim Triệu từng nghe không ít người trong giới khen ngợi Du Diễn, cũng từng xem bộ phim đối phương đóng khi vừa ra mắt, kỹ thuật diễn quả thực nổi bật, là một người có thiên phú.
Tại liên hoan phim Bách Hoa kiếp trước, nếu nói tin tức ầm ĩ lớn nhất là chuyện Giản Kim Triệu "Bị bắt", vậy tin hot xếp ngay sau đó chính là Du Diễn thành công giành được cúp "Nam chính xuất sắc nhất", trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử liên hoan phim Bách Hoa!
Vì thế nên Giản Kim Triệu mới càng cảm thấy ngạc nhiên với tình huống hiện tại.
Công ty quản lý chỗ Tần Lãng không được coi như là chính đáng, nhìn thế nào cũng không giống nơi Du Diễn nên ở.
"Du Diễn, trở về với tôi." Tần Lãng đi tới.
Giản Kim Triệu phát hiện điều không thích hợp, vô thức ngăn cản: "Khoan đã."
Du Diễn thở gấp nóng bỏng từ chối: "Không, tôi không quay về."
Một câu nói đơn giản, đã đủ để Giản Kim Triệu hiểu được tình huống thực.
Quả nhiên, là người mới nhỏ bé bị tư bản để mắt tới, không phải tự nguyện.
Tần Lãng thấy Du Diễn rõ ràng không phối hợp thì nhíu mày: "Ầm ĩ cái gì hả, cậu chỉ là một người mới mà tính tình còn rất bướng bỉnh, bàn bạc tài nguyên mà thôi, cậu có gì không vui? Có còn muốn được lộ diện hay không?"
Giản Kim Triệu chậm rãi ung dung đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên lại bị người khác bất ngờ va vào làm cho lùi lại hai bước.
Giản Kim Triệu vô thức đưa tay ra đỡ, mí mắt ngước xuống nhìn rõ --
Người tới gập người, dụi trán ở cổ của anh, gần như xụi lơ trong ngực anh.
Đè có hơi nặng.
"Ưm..."
Từ mang tai đến cổ đối phương đều ửng đỏ, hơi thở vừa dồn dập vừa nóng bỏng, cho dù cách một lớp vải áo thì Giản Kim Triệu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ không bình thường trên người đối phương.
Giản Kim Triệu nhíu mày, đẩy nhẹ một chút: "Này, cậu, cậu không sao chứ?"
"Tôi..."
Đối phương thở hổn hển ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong cổ xinh đẹp.
Mái tóc cắt ngang trán ướt đẫm mồ hôi có hơi lộn xộn, nhưng cũng không thể che giấu khuôn mặt tinh xảo của cậu, và cả ham muốn gần như không thể đè nén được trong ánh mắt.
Đó là một cảm giác ở giữa ngây ngô và trưởng thành, vừa đơn thuần vừa dụ hoặc.
Giản Kim Triệu thường thấy trai xinh gái đẹp trong giới cũng sửng sốt, dưới tác dụng của men say, anh cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt này một hồi.
Đương nhiên, anh còn có cảm giác quen mắt không thể nói ra được.
...
Hơi thở của người trẻ tuổi dựa trên người anh nóng rực, ngoại trừ chuyện đó, mũi Giản Kim Triệu còn ngửi thấy một luồng hơi bạc hà truyền đến từ trên sợi tóc của đối phương.
Dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ cơ thể, hơi thở nồng đậm này trực tiếp bao vây lấy anh.
Thời gian bị kéo dài vô hạn trong ánh sáng lờ mờ.
Giản Kim Triệu đột nhiên ngộ ra, nhận ra thân phận của người này.
Du Diễn? Sao cậu lại ở chỗ này?
Một giây sau, anh đã nhìn thấy ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của đối phương, cùng với giọng lẩm bẩm bị hơi nóng thiêu đốt ẩm ướt --
"Thầy Giản, giúp tôi với."
_
"..."
Giản Kim Triệu đã nhận ra trạng thái không bình thường của người trong ngực, vừa định mở miệng hỏi thì ở góc rẽ có một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, cùng với giọng thúc giục: "Du Diễn! Cậu chạy cái gì hả? Tổng giám đốc Lý coi trọng cậu, cậu đừng..."
Giản Kim Triệu dời ánh mắt, đối diện với ánh mắt của người vừa chạy tới, cũng "Cắt đứt" bất mãn còn chưa nói hết kia.
Đối phương mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay loè loẹt, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, nhưng vẫn có thể thấy được sự khôn khéo bên trong.
"Ồ, thật trùng hợp, thầy Giản, đêm nay cậu cũng ở đây sao?"
Giản Kim Triệu nín nhịn hơi nóng say rượu, lạnh nhạt đáp lại: "Anh Tần."
Người trước mắt tên là Tần Lãng, là kẻ lão làng "có tiếng thối nát" trong ngành giải trí, thích lấy hai chữ "Tài nguyên" để làm mai cho các ông chủ và tư bản ở phía sau.
Rõ ràng là chuyện không chính đáng, nhưng anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, thế mà cũng đứng vững chân được.
Giản Kim Triệu trước giờ chẳng thèm làm bạn với loại người này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi loại hiện trạng này trong giới.
"Ôi, vất vả cho thầy Giản còn nhớ rõ tôi."
Tần Lãng nói giọng Bắc Kinh, trong lúc nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua: "Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng này không hiểu chuyện, chặn đường của cậu rồi, để tôi dẫn cậu ta trở về."
"..."
Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng? Du Diễn sao?
Giản Kim Triệu nhìn xuống, hơi kinh ngạc.
Vừa rồi anh có thể nhận ra Du Diễn, không phải là bởi vì trước đó hai người từng qua lại, mà ở trong trí nhớ "Kiếp trước" của anh
Du Diễn là con ngựa ô mạnh mẽ nhất của ngành giải trí trong gần hai năm qua!
Bộ phim đầu tiên mà đối phương đóng chính vô cùng bùng nổ, mà giá trị nhan sắc của cậu cũng "giết" từ trong phim ra đến bên ngoài, thu hoạch được vô số người hâm mộ.
Mặc dù hai người không có bao nhiêu tiếp xúc thực tế, nhưng Giản Kim Triệu từng nghe không ít người trong giới khen ngợi Du Diễn, cũng từng xem bộ phim đối phương đóng khi vừa ra mắt, kỹ thuật diễn quả thực nổi bật, là một người có thiên phú.
Tại liên hoan phim Bách Hoa kiếp trước, nếu nói tin tức ầm ĩ lớn nhất là chuyện Giản Kim Triệu "Bị bắt", vậy tin hot xếp ngay sau đó chính là Du Diễn thành công giành được cúp "Nam chính xuất sắc nhất", trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử liên hoan phim Bách Hoa!
Vì thế nên Giản Kim Triệu mới càng cảm thấy ngạc nhiên với tình huống hiện tại.
Công ty quản lý chỗ Tần Lãng không được coi như là chính đáng, nhìn thế nào cũng không giống nơi Du Diễn nên ở.
"Du Diễn, trở về với tôi." Tần Lãng đi tới.
Giản Kim Triệu phát hiện điều không thích hợp, vô thức ngăn cản: "Khoan đã."
Du Diễn thở gấp nóng bỏng từ chối: "Không, tôi không quay về."
Một câu nói đơn giản, đã đủ để Giản Kim Triệu hiểu được tình huống thực.
Quả nhiên, là người mới nhỏ bé bị tư bản để mắt tới, không phải tự nguyện.
Tần Lãng thấy Du Diễn rõ ràng không phối hợp thì nhíu mày: "Ầm ĩ cái gì hả, cậu chỉ là một người mới mà tính tình còn rất bướng bỉnh, bàn bạc tài nguyên mà thôi, cậu có gì không vui? Có còn muốn được lộ diện hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro