Sau Khi Trọng Sinh, Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Chương 5

Niệm Tứ

2024-07-15 08:51:53

Du Diễn không để ý tới anh ta, mà đối diện với ánh mắt của Giản Kim Triệu một lần nữa: "Thầy Giản, giúp tôi với."

Trên trán cậu thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, làm nổi bật khát vọng dường như tuyệt đẹp, ngoài dục vọng không thể khống chế thì nhiều hơn chính là sự luống cuống vì gặp chuyện bất ngờ.

Lông mi run rẩy theo hơi thở, toàn thân dưới ánh đèn càng có vẻ đơn thuần vô hại, giống như một con cừu nhỏ sơ sinh sạch sẽ rơi vào đầm lầy dơ bẩn hôi thối.

Giản Kim Triệu chỉ cảm thấy cơn say vừa đè nén lại xộc lên, khiến anh choáng váng.

Lần đầu trong đời anh hiểu cái gì gọi là bị ma xui quỷ khiến, anh trả lời cậu một cách tự nhiên: "Được, đừng sợ."

Tần Lãng ở đối diện nghe thấy câu đầu tiên này của Giản Kim Triệu, sửng sốt.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, Giản Kim Triệu đã chủ động nói: "Muốn lộ diện trong ngành giải trí, cũng không nhất định phải dùng loại cách thức trong miệng anh Tần, phải không?"

"..."

Anh nói lời này không nhanh không chậm, nhưng rơi vào trong tai Tần Lãng lại thành ám chỉ không thể từ chối.

Giản Kim Triệu phấn đấu tám năm trong ngành giải trí dựa vào năng lực của bản thân, ngoại trừ thành tích sự nghiệp chói sáng thì vốn liếng và quan hệ tích lũy được phía sau cũng không thể khinh thường!

Tần Lãng lớn hơn mười mấy tuổi cũng phải khách sáo gọi anh một tiếng "Thầy".

Huống chi, nhìn khắp toàn bộ ngành giải trí, có ai mà không biết --

Bên cạnh Giản Kim Triệu còn có một thị đế Đàm Dã cũng lợi hại không kém, hai người đầu tư sáng lập Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã, chỉ sợ vị tổng giám đốc Lý đang ngồi chờ trong phòng kia cũng phải kính nể ba phần.

Tần Lãng là một người khôn khéo, sau khi phân tích một loạt đã hiểu được lợi và hại.

"Nếu thầy Giản cũng đã mở miệng, vậy xem ra tôi cũng không tiện ép Du Diễn quay về theo rồi, tổng giám đốc Lý còn đang chờ trong phòng bao, tôi đi trước nhé?"

Nói xong, ánh mắt bí ẩn của anh ta lại lướt qua lướt lại trên người hai người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong ngoài giới đều đồn đại sinh hoạt cá nhân của Giản Kim Triệu sạch sẽ không tưởng nổi, nhưng không ngờ lại thích kiểu như vậy? Như này cũng tốt, để Du Diễn móc nối quan hệ với anh, không chừng sau này còn có thể nắm được điểm yếu.

Chỉ tiếc là Giản Kim Triệu đã nắm bắt được suy nghĩ chính xác của anh ta: "Anh Tần, quản tốt miệng của anh, như vậy mới có thể ăn cơm."

Dây đeo kính lắc lư lóe lên tia sáng lạnh, tiếng nhắc nhở không nhanh không chậm còn khiến người ta sợ hãi hơn cả uy hiếp.

"..."

Trái tim Tần Lãng vô cớ hơi hồi hộp một chút, yết hầu lên xuống: "Đương nhiên rồi."

Tiếng bước chân dần dần đi càng ngày càng ха.

Du Diễn giống như là đã được giải trừ báo động, trọng tâm không ổn định gục trên người Giản Kim Triệu, đè xuống nặng hơn.

"Này."

Giản Kim Triệu vô thức dùng một tay giữ chặt eo của cậu, cảm nhận được đường cong cơ bắp trôi chảy cách lớp vải áo, nhiệt độ thân thể tăng lên trong lòng bàn tay có hơi nóng bỏng.

Giản Kim Triệu đẩy kính mắt, mang theo chút bối rối và mất tự nhiên mà chính anh cũng không phát hiện: "Cậu, đi lên theo tôi chứ?"

Mang về phòng trước rồi nói sau?

Nhìn Du Diễn có vẻ rất khó chịu, nếu bỏ người ở lại chỗ này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Dù sao cũng là ảnh đế tương lai vô cùng nổi tiếng được trời chọn, hiện giờ có thể giúp được một tay dù sao cũng không phải chuyện xấu.

...

Cửa phòng khách sạn vừa đóng lại.

Giản Kim Triệu bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bị cậu đè lên trên ván cửa, vừa ngẩng đầu một cái đã đối mặt với hai mắt nóng đến đỏ bừng.

"Thầy Giản."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu..."

Giản Kim Triệu cau mày lại, mới phát hiện Du Diễn cao hơn anh không ít.

Vừa rồi vội vàng giả lả đối lời với Tần Lãng, người trước mắt lại nằm trong ngực của anh, cho nên mới khiến anh không để ý đến vấn đề hiện thực này.

Hai cặp mắt đối diện nhau.

Ánh đèn lờ mờ trước cửa chiếu xuống, con ngươi Du Diễn có vẻ cực kỳ sâu thẳm, lóe lên cảm giác xâm lược và lòng chiếm hữu khó nói thành lời.

"..."

Giản Kim Triệu nhìn thấy mà giật mình trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, Du Diễn lại cúi đầu xuống, vô thức lại gần thân thể của anh, đáng thương cầu xin giúp đỡ: "Thầy Giản, tôi, tôi khó chịu."

Giọng điệu vừa bất lực vừa đáng thương, giống như khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hô hấp nóng rực của người đè phía trên mạnh mẽ phả vào gáy, dây cung lý trí của Giản Kim Triệu kéo căng hết lần này đến lần khác, mấy giây sau mới vươn tay ngăn lại: "Chờ một chút."

"Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng thầy Giản, vậy hẳn là đã biết thân phận của tôi rồi."

Sinh hoạt cá nhân của Giản Kim Triệu luôn luôn sạch sẽ, xưa nay không phải người trầm mê rượu chè sắc đẹp, huống chi anh trùng sinh về còn chưa hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, không có tâm tư phát sinh quan hệ với bất cứ kẻ nào.

"..."

Du Diễn không lên tiếng.

"Tôi biết cậu không say, chỉ là trúng phải mấy chiêu hạ lưu trong rượu thôi." Giản Kim Triệu tiện tay lấy mắt kính xuống nhét vào chỗ trước cửa, một tay kéo cổ tay phải Du Diễn: "Lại đây với tôi."

Lòng bàn tay hơi lạnh, kích thích cổ tay nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Số ký tự: 0