Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình
Chương 21
2024-11-04 08:45:30
Bố của cô bé đứng cạnh thấy mọi người xung quanh tụ tập xem ngày một đông, bèn bước ra chắn trước mặt Hạ Uyển Ương, nói: “Cảm ơn đồng chí, không cần phải ra mặt giúp chúng tôi, tôi sẽ đền bù, coi như góp chút cho con em quân đội vậy!”
Hạ Uyển Ương liếc qua, rồi cũng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc như mưa ngâu, vừa nức nở vừa kể lể: “Không có thiên lý! Người nhà quân nhân ỷ vào thân phận mà bắt nạt con em tổ quốc, làm hoa của đất nước bị dọa đến phát khóc! Đôi giày rách mà đòi bảy đồng! Tôi sẽ kiện lên trên, mong bà con làm chứng cho tôi!”
“Quá đáng thật đấy, đôi giày của bà ấy chẳng đáng một xu, mà lại đòi bảy đồng!”
“Đúng rồi, bảy đồng có thể mua mười đôi giày mới! Rõ ràng là bắt nạt người ta!”
“Gia đình quân nhân mà thế này thì phải xem lại! Quân nhân thì chúng ta kính trọng, nhưng có bà mẹ như vậy thì thật xấu hổ!”
Người xung quanh bàn tán rầm rì, Tiền Quế Lan không biết nói gì, chỉ nghĩ sao con nha đầu chết tiệt này không biết xấu hổ gì cả! Bà ta là người lớn ngồi khóc thì thôi, đằng này nha đầu kia ăn mặc chỉnh tề mà cũng dám ngồi bệt xuống đất cạnh bà ta!
Tiền Quế Lan từ từ đứng lên, “Thôi, gia đình quân nhân thì phải có phẩm chất, ta không thèm chấp nhặt với các ngươi, coi như ta xui xẻo!”
Hạ Uyển Ương cũng đứng lên, lau lau nước mắt giả mà nói: “Bỏ qua cũng được, nhưng bà làm con bé sợ đến tái mét rồi kia kìa, xuống xe phải đi bệnh viện kiểm tra xem có làm sao không. Nếu nó mà bị bệnh thì bà phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tiền Quế Lan bực bội đáp, “Ta thì chịu trách nhiệm kiểu gì?”
“Đơn giản thôi, bà cùng họ ba người đi bệnh viện kiểm tra từ đầu đến chân, rồi bà lo hết tiền thuốc men là xong! Nếu bận quá thì cứ đưa tiền đây!” Hạ Uyển Ương cười khẩy.
Tiền Quế Lan liếc cô bé một cái, “Nha đầu này khám cái gì mà khám? Đúng là càn quấy!”
Hạ Uyển Ương giả vờ giật mình, che miệng lại, “Ây da, bà dám gọi một đứa bé là nha đầu càn quấy à? Bà cũng là phụ nữ, sao lại không biết thương nhau hả?”
"Chủ tịch còn nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, bà làm thế này là chống đối quốc gia đấy. Không được, xuống xe ta phải báo cáo chuyện này, tiện thể tra xem con trai bà đang ở đơn vị nào. Là người nhà quân nhân mà lại có tư tưởng như vậy sao?”
Tiền Quế Lan nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh, “Ngươi muốn bao nhiêu tiền thì vừa lòng?”
Hạ Uyển Ương đặt ngón tay lên môi, làm ra vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc, “Năm đồng đi, nếu thật sự bị dọa thì ít nhất cũng phải ở viện vài ngày để theo dõi chứ?”
Tiền Quế Lan bực tức kéo vạt áo lên, liếc xung quanh, thấy ai nấy đều cúi đầu, sợ bà ta sẽ làm loạn thêm.
“Đây, năm đồng! Cũng không biết khám cái gì mà đắt vậy!” Tay bà ta run rẩy vì tiếc tiền.
Hạ Uyển Ương nhận tiền, vài bước đi đến bên hai mẹ con, đưa tiền cho mẹ cô bé, “Chị cầm lấy!” Nói xong còn nháy mắt ra hiệu.
Người mẹ xúc động nhìn Hạ Uyển Ương, “Cảm ơn đồng chí, cảm ơn ngươi. Ta cũng là thanh niên trí thức, lấy chồng về làng, lần này mang con cùng chồng về nhà mẹ đẻ. Ta tên là Vương Tú Tú, ở đội Thanh Sơn, huyện Thẩm Thị. Nếu có dịp, nhất định mời cô ghé nhà chơi!”
Hạ Uyển Ương gật đầu, lấy từ túi ra ba viên kẹo Đại Bạch Thỏ đưa cho cô bé, “Đừng sợ nhé, dì cho con kẹo, ăn vào là hết sợ liền!”
Cô bé nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới dám nhận, “Cảm ơn dì!”
Bố của cô bé cũng bước đến, “Cảm ơn đồng chí, nếu không có ngươi giúp đỡ hôm nay chắc chúng ta đã bị bắt nạt. Thật sự biết ơn!”
Hạ Uyển Ương liếc qua, rồi cũng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc như mưa ngâu, vừa nức nở vừa kể lể: “Không có thiên lý! Người nhà quân nhân ỷ vào thân phận mà bắt nạt con em tổ quốc, làm hoa của đất nước bị dọa đến phát khóc! Đôi giày rách mà đòi bảy đồng! Tôi sẽ kiện lên trên, mong bà con làm chứng cho tôi!”
“Quá đáng thật đấy, đôi giày của bà ấy chẳng đáng một xu, mà lại đòi bảy đồng!”
“Đúng rồi, bảy đồng có thể mua mười đôi giày mới! Rõ ràng là bắt nạt người ta!”
“Gia đình quân nhân mà thế này thì phải xem lại! Quân nhân thì chúng ta kính trọng, nhưng có bà mẹ như vậy thì thật xấu hổ!”
Người xung quanh bàn tán rầm rì, Tiền Quế Lan không biết nói gì, chỉ nghĩ sao con nha đầu chết tiệt này không biết xấu hổ gì cả! Bà ta là người lớn ngồi khóc thì thôi, đằng này nha đầu kia ăn mặc chỉnh tề mà cũng dám ngồi bệt xuống đất cạnh bà ta!
Tiền Quế Lan từ từ đứng lên, “Thôi, gia đình quân nhân thì phải có phẩm chất, ta không thèm chấp nhặt với các ngươi, coi như ta xui xẻo!”
Hạ Uyển Ương cũng đứng lên, lau lau nước mắt giả mà nói: “Bỏ qua cũng được, nhưng bà làm con bé sợ đến tái mét rồi kia kìa, xuống xe phải đi bệnh viện kiểm tra xem có làm sao không. Nếu nó mà bị bệnh thì bà phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tiền Quế Lan bực bội đáp, “Ta thì chịu trách nhiệm kiểu gì?”
“Đơn giản thôi, bà cùng họ ba người đi bệnh viện kiểm tra từ đầu đến chân, rồi bà lo hết tiền thuốc men là xong! Nếu bận quá thì cứ đưa tiền đây!” Hạ Uyển Ương cười khẩy.
Tiền Quế Lan liếc cô bé một cái, “Nha đầu này khám cái gì mà khám? Đúng là càn quấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Uyển Ương giả vờ giật mình, che miệng lại, “Ây da, bà dám gọi một đứa bé là nha đầu càn quấy à? Bà cũng là phụ nữ, sao lại không biết thương nhau hả?”
"Chủ tịch còn nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, bà làm thế này là chống đối quốc gia đấy. Không được, xuống xe ta phải báo cáo chuyện này, tiện thể tra xem con trai bà đang ở đơn vị nào. Là người nhà quân nhân mà lại có tư tưởng như vậy sao?”
Tiền Quế Lan nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh, “Ngươi muốn bao nhiêu tiền thì vừa lòng?”
Hạ Uyển Ương đặt ngón tay lên môi, làm ra vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc, “Năm đồng đi, nếu thật sự bị dọa thì ít nhất cũng phải ở viện vài ngày để theo dõi chứ?”
Tiền Quế Lan bực tức kéo vạt áo lên, liếc xung quanh, thấy ai nấy đều cúi đầu, sợ bà ta sẽ làm loạn thêm.
“Đây, năm đồng! Cũng không biết khám cái gì mà đắt vậy!” Tay bà ta run rẩy vì tiếc tiền.
Hạ Uyển Ương nhận tiền, vài bước đi đến bên hai mẹ con, đưa tiền cho mẹ cô bé, “Chị cầm lấy!” Nói xong còn nháy mắt ra hiệu.
Người mẹ xúc động nhìn Hạ Uyển Ương, “Cảm ơn đồng chí, cảm ơn ngươi. Ta cũng là thanh niên trí thức, lấy chồng về làng, lần này mang con cùng chồng về nhà mẹ đẻ. Ta tên là Vương Tú Tú, ở đội Thanh Sơn, huyện Thẩm Thị. Nếu có dịp, nhất định mời cô ghé nhà chơi!”
Hạ Uyển Ương gật đầu, lấy từ túi ra ba viên kẹo Đại Bạch Thỏ đưa cho cô bé, “Đừng sợ nhé, dì cho con kẹo, ăn vào là hết sợ liền!”
Cô bé nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới dám nhận, “Cảm ơn dì!”
Bố của cô bé cũng bước đến, “Cảm ơn đồng chí, nếu không có ngươi giúp đỡ hôm nay chắc chúng ta đã bị bắt nạt. Thật sự biết ơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro