Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp
Ba Mươi Sáu Kế,...
2024-11-22 13:00:00
Trưa ngày hôm sau.
“Ông nói gì cơ?”
Ông cụ Phó kinh ngạc nhìn chú Dương, gương mặt luôn điềm tĩnh của ông ấy hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Thằng nhóc Đình Sâm vẫn chưa dậy sao?!”
Cháu trai ông ấy có rất nhiều tật xấu.
Một trong số đó là tính kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt.
Lời này của ông ấy không phải đang khoe khoang.
Từ nhỏ đến lớn, trừ khi phát bệnh, mỗi ngày Đình Sâm đều thức dậy vào đúng một khung giờ cố định, tập thể dục đúng giờ, đi làm đúng giờ.
Toàn bộ con người anh giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, sống mà chẳng có chút hơi người nào.
Hôm nay, “cỗ máy” này lại ngủ nướng?
Đúng là hiếm thấy!
“Đúng vậy,”
Chú Dương mỉm cười gật đầu.
“Thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi.”
“Tốt, tốt, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng biết điều.”
Ông cụ Phó dựa lưng vào ghế, gương mặt nghiêm nghị hiếm khi lộ ra vẻ vui mừng.
“Xem ra, ngày tôi được bế chắt trai không còn xa nữa.”
Ông ấy càng lúc càng hối hận vì không sớm cưới cháu dâu về nhà.
Gương mặt ông cụ rạng rỡ, vừa nâng chén trà lên đã nghĩ ra gì đó, cười bảo:
“Truyền lệnh xuống, khi nào bọn chúng dậy thì chuẩn bị bữa ăn, không ai được phép quấy rầy.”
“Vâng,”
Chú Dương cười đáp.
Trong phòng.
Hàng mi dài rợp của Thời Vãn khẽ run rẩy, cô vùng vẫy một chút nhưng vẫn chưa mở mắt.
“Mấy giờ rồi?”
Cô yếu ớt lẩm bẩm một câu, rồi đưa tay tìm điện thoại như mọi khi.
Thời Vãn mơ mơ màng màng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Hôm nay chăn ga có vẻ không giống như thường ngày.
Đúng lúc đó, đôi mắt của Phó Đình Sâm mở bừng ra, gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ giận dữ nhẫn nhịn.
Anh nắm chặt bàn tay đang quờ quạng lung tung của cô, từng từ khàn khàn phát ra.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp, nam tính, mang theo một loại kiềm chế không thể diễn tả.
Tối hôm qua, người phụ nữ này như một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy anh suốt cả đêm, khiến anh không quen, gần như thức trắng.
Không ngờ sáng nay, cô vừa tỉnh lại đã bắt đầu cựa quậy lung tung, dù rằng đó chỉ là hành động vô thức.
Phó Đình Sâm?!
Tàn dư cơn buồn ngủ của Thời Vãn trong khoảnh khắc lập tức tan biến sạch, cô mở bừng mắt, đối diện với ánh nhìn đen láy của người đàn ông.
Trong thoáng chốc, não cô như ngừng hoạt động, hoàn toàn trống rỗng, lời nói trở nên lộn xộn.
“Tôi… anh… chúng ta?”
“Chúng ta cái gì?”
Giọng của Phó Đình Sâm càng trầm hơn, như tiếng dội lại trong căn phòng.
“Em muốn nói gì?”
Trời ơi, cô thực sự không cố ý.
Liệu Phó Đình Sâm có nghĩ cô làm vậy là có mục đích không?
“Phó Đình Sâm, dù anh tin hay không, em thật sự không cố ý,”
Thời Vãn nhất thời như muốn khóc.
“Em… em thực sự không cố ý… xin lỗi… em đi rửa mặt trước đây.”
Nói xong, cô vội vã bật dậy, lao nhanh về phía phòng tắm.
Câu nói thế nào ấy nhỉ?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!!
Nhìn bóng lưng hối hả của cô, ánh mắt Phó Đình Sâm càng trở nên sâu thẳm.
Nhà họ Giang.
“Ông cụ Giang,”
Mạnh Tường Huy nhìn ông cụ Giang trong bộ đồ thoải mái, như thể đang nhìn chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.
“Xin ông nể tình giao tình giữa hai nhà, giúp cháu một lần.”
Quan hệ giữa họ vốn không thân thiết, việc tìm đến nhờ cậy thế này cũng là bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, ông Giang,”
Mạnh phu nhân đứng bên cạnh, nước mắt rơi như mưa. Gương mặt vốn được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ đây chỉ qua một đêm đã tiều tụy không ít.
“Chúng cháu thực sự không còn cách nào, xin ông hãy giúp chúng cháu.”
“Ông nói gì cơ?”
Ông cụ Phó kinh ngạc nhìn chú Dương, gương mặt luôn điềm tĩnh của ông ấy hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Thằng nhóc Đình Sâm vẫn chưa dậy sao?!”
Cháu trai ông ấy có rất nhiều tật xấu.
Một trong số đó là tính kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt.
Lời này của ông ấy không phải đang khoe khoang.
Từ nhỏ đến lớn, trừ khi phát bệnh, mỗi ngày Đình Sâm đều thức dậy vào đúng một khung giờ cố định, tập thể dục đúng giờ, đi làm đúng giờ.
Toàn bộ con người anh giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, sống mà chẳng có chút hơi người nào.
Hôm nay, “cỗ máy” này lại ngủ nướng?
Đúng là hiếm thấy!
“Đúng vậy,”
Chú Dương mỉm cười gật đầu.
“Thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi.”
“Tốt, tốt, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng biết điều.”
Ông cụ Phó dựa lưng vào ghế, gương mặt nghiêm nghị hiếm khi lộ ra vẻ vui mừng.
“Xem ra, ngày tôi được bế chắt trai không còn xa nữa.”
Ông ấy càng lúc càng hối hận vì không sớm cưới cháu dâu về nhà.
Gương mặt ông cụ rạng rỡ, vừa nâng chén trà lên đã nghĩ ra gì đó, cười bảo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Truyền lệnh xuống, khi nào bọn chúng dậy thì chuẩn bị bữa ăn, không ai được phép quấy rầy.”
“Vâng,”
Chú Dương cười đáp.
Trong phòng.
Hàng mi dài rợp của Thời Vãn khẽ run rẩy, cô vùng vẫy một chút nhưng vẫn chưa mở mắt.
“Mấy giờ rồi?”
Cô yếu ớt lẩm bẩm một câu, rồi đưa tay tìm điện thoại như mọi khi.
Thời Vãn mơ mơ màng màng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Hôm nay chăn ga có vẻ không giống như thường ngày.
Đúng lúc đó, đôi mắt của Phó Đình Sâm mở bừng ra, gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ giận dữ nhẫn nhịn.
Anh nắm chặt bàn tay đang quờ quạng lung tung của cô, từng từ khàn khàn phát ra.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp, nam tính, mang theo một loại kiềm chế không thể diễn tả.
Tối hôm qua, người phụ nữ này như một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy anh suốt cả đêm, khiến anh không quen, gần như thức trắng.
Không ngờ sáng nay, cô vừa tỉnh lại đã bắt đầu cựa quậy lung tung, dù rằng đó chỉ là hành động vô thức.
Phó Đình Sâm?!
Tàn dư cơn buồn ngủ của Thời Vãn trong khoảnh khắc lập tức tan biến sạch, cô mở bừng mắt, đối diện với ánh nhìn đen láy của người đàn ông.
Trong thoáng chốc, não cô như ngừng hoạt động, hoàn toàn trống rỗng, lời nói trở nên lộn xộn.
“Tôi… anh… chúng ta?”
“Chúng ta cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng của Phó Đình Sâm càng trầm hơn, như tiếng dội lại trong căn phòng.
“Em muốn nói gì?”
Trời ơi, cô thực sự không cố ý.
Liệu Phó Đình Sâm có nghĩ cô làm vậy là có mục đích không?
“Phó Đình Sâm, dù anh tin hay không, em thật sự không cố ý,”
Thời Vãn nhất thời như muốn khóc.
“Em… em thực sự không cố ý… xin lỗi… em đi rửa mặt trước đây.”
Nói xong, cô vội vã bật dậy, lao nhanh về phía phòng tắm.
Câu nói thế nào ấy nhỉ?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!!
Nhìn bóng lưng hối hả của cô, ánh mắt Phó Đình Sâm càng trở nên sâu thẳm.
Nhà họ Giang.
“Ông cụ Giang,”
Mạnh Tường Huy nhìn ông cụ Giang trong bộ đồ thoải mái, như thể đang nhìn chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.
“Xin ông nể tình giao tình giữa hai nhà, giúp cháu một lần.”
Quan hệ giữa họ vốn không thân thiết, việc tìm đến nhờ cậy thế này cũng là bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, ông Giang,”
Mạnh phu nhân đứng bên cạnh, nước mắt rơi như mưa. Gương mặt vốn được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ đây chỉ qua một đêm đã tiều tụy không ít.
“Chúng cháu thực sự không còn cách nào, xin ông hãy giúp chúng cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro