Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp
Cô Đang Mời Gọi...
2024-11-22 21:01:15
Biệt thự nhà họ Phó.
Bên trong phòng khách.
“Tường Huy,”
Mạnh phu nhân nhìn về phía Mạnh Tường Huy, sự lo lắng trên mặt đã sớm chuyển thành tuyệt vọng.
“Đã nửa đêm rồi, xem ra Phó Đình Sâm quyết tâm không nể mặt nhà họ Mạnh chúng ta chút nào. Làm sao bây giờ?”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung cũng không nhịn được mà nhìn về phía Mạnh Tường Huy.
Cả hai người toàn thân mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục ngồi đợi ở đây nữa.
Bàn tay đang buông thõng bên người của Mạnh Tường Huy nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Mãi một lúc lâu, ông ta mới chậm rãi mở miệng.
“Về thôi.”
“Về?”
Mạnh phu nhân ngẩn ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trừng lớn.
“Không lo cho Tiểu Dụ nữa sao?”
“Lo thế nào đây?”
Ánh mắt Mạnh Tường Huy trở nên sắc lạnh, giọng nói trầm thấp mang theo sự phẫn nộ đầy nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng lẽ chúng ta xông thẳng vào nhà họ Phó, mang Tiểu Dụ về?”
Đôi mắt Mạnh phu nhân càng đỏ hơn.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa,”
Mạnh Tường Huy không còn kiên nhẫn nói thêm, lập tức đứng dậy khỏi sofa.
“Ngày mai chúng ta đến nhà họ Giang, nhờ ông cụ Giang ra mặt giúp.”
Mẹ của ông ta là em họ của ông cụ Giang.
Mối quan hệ họ hàng xa xôi này ông ta vốn định giữ lại để sử dụng vào lúc cần thiết nhất, nhưng giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người ở đế đô đều biết, ông cụ Giang và ông cụ Phó có mối quan hệ rất thân thiết.
Nếu ông cụ Giang ra mặt, nhà họ Phó chắc chắn sẽ nể vài phần.
Nghe vậy, Mạnh phu nhân đành gật đầu đồng ý.
Hai người không buồn liếc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung, trực tiếp rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa nhìn nhau, ánh mắt phức tạp rồi cũng lặng lẽ bước ra ngoài.
Đêm đã khuya.
Cả thế giới chìm vào sự tĩnh lặng.
Nhìn Phó Đình Sâm đã ngủ say, Thời Vãn khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên vẻ thỏa mãn.
Trong kỹ thuật châm cứu, cô đã thêm vài huyệt giúp an thần, chính là để anh nghỉ ngơi tốt hơn một chút.
Xem ra, điều này rất hiệu quả.
Thời Vãn nhẹ nhàng lấy bông tăm khử trùng từ trong hộp thuốc, bắt đầu xử lý vết thương trên tay của người đàn ông.
Động tác của cô vô cùng dịu dàng và tỉ mỉ.
Như thể mang theo một chút xót xa, lại như sợ làm anh tỉnh giấc.
Môi mỏng của Phó Đình Sâm hơi mím lại trong bóng tối, nhưng cuối cùng anh không mở mắt ra.
Làm xong mọi việc, Thời Vãn lặng lẽ quay lại ghế sofa, nằm xuống nghỉ.
Ông cụ Phó, hiểu rõ tính cách của cháu mình, đã sớm bảo chú Dương chuẩn bị phòng riêng cho cô.
Nhưng cô lại không muốn đi.
Những nơi quá quen thuộc luôn khiến cô rơi vào ác mộng của kiếp trước. Chỉ khi ở bên Phó Đình Sâm, cô mới cảm thấy yên lòng.
Thời Vãn không biết rằng, người đàn ông cô nghĩ đã ngủ say lại ngồi dậy lần nữa.
Anh ngồi bên cạnh sofa, lặng lẽ quan sát cô rất lâu, rồi vươn tay bế cô lên giường.
Khi định rời đi như đêm hôm trước, bàn tay người phụ nữ bất ngờ vòng chặt lấy eo anh, đôi môi đỏ khẽ thốt ra.
“Phó Đình Sâm… đừng đi… đừng rời đi, được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút khẩn cầu.
Cố ý sao?
Cô đang mời gọi anh?
Thân hình Phó Đình Sâm hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Thời Vãn càng thêm sâu thẳm.
Sau khi xác định cô thực sự đang ngủ, sự lạnh lẽo trong mắt anh biến mất, thay vào đó là nụ cười phức tạp, bất lực.
Do dự vài giây, anh vẫn thuận theo lực kéo của cô, nằm xuống bên cạnh.
Có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Thời Vãn trong giấc ngủ khẽ rên rỉ, như một chú bạch tuộc ôm chặt lấy anh.
Khuôn mặt yêu kiều của cô còn cọ nhẹ vào lồng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Đôi mắt hẹp dài của Phó Đình Sâm nheo lại.
Đường cong mềm mại của cơ thể cô, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, khiến sự tỉnh táo trong anh sụp đổ với tốc độ chưa từng có.
Bên trong phòng khách.
“Tường Huy,”
Mạnh phu nhân nhìn về phía Mạnh Tường Huy, sự lo lắng trên mặt đã sớm chuyển thành tuyệt vọng.
“Đã nửa đêm rồi, xem ra Phó Đình Sâm quyết tâm không nể mặt nhà họ Mạnh chúng ta chút nào. Làm sao bây giờ?”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung cũng không nhịn được mà nhìn về phía Mạnh Tường Huy.
Cả hai người toàn thân mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục ngồi đợi ở đây nữa.
Bàn tay đang buông thõng bên người của Mạnh Tường Huy nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Mãi một lúc lâu, ông ta mới chậm rãi mở miệng.
“Về thôi.”
“Về?”
Mạnh phu nhân ngẩn ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trừng lớn.
“Không lo cho Tiểu Dụ nữa sao?”
“Lo thế nào đây?”
Ánh mắt Mạnh Tường Huy trở nên sắc lạnh, giọng nói trầm thấp mang theo sự phẫn nộ đầy nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng lẽ chúng ta xông thẳng vào nhà họ Phó, mang Tiểu Dụ về?”
Đôi mắt Mạnh phu nhân càng đỏ hơn.
“Nhưng mà…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nhưng nhị nữa,”
Mạnh Tường Huy không còn kiên nhẫn nói thêm, lập tức đứng dậy khỏi sofa.
“Ngày mai chúng ta đến nhà họ Giang, nhờ ông cụ Giang ra mặt giúp.”
Mẹ của ông ta là em họ của ông cụ Giang.
Mối quan hệ họ hàng xa xôi này ông ta vốn định giữ lại để sử dụng vào lúc cần thiết nhất, nhưng giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người ở đế đô đều biết, ông cụ Giang và ông cụ Phó có mối quan hệ rất thân thiết.
Nếu ông cụ Giang ra mặt, nhà họ Phó chắc chắn sẽ nể vài phần.
Nghe vậy, Mạnh phu nhân đành gật đầu đồng ý.
Hai người không buồn liếc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung, trực tiếp rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa nhìn nhau, ánh mắt phức tạp rồi cũng lặng lẽ bước ra ngoài.
Đêm đã khuya.
Cả thế giới chìm vào sự tĩnh lặng.
Nhìn Phó Đình Sâm đã ngủ say, Thời Vãn khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên vẻ thỏa mãn.
Trong kỹ thuật châm cứu, cô đã thêm vài huyệt giúp an thần, chính là để anh nghỉ ngơi tốt hơn một chút.
Xem ra, điều này rất hiệu quả.
Thời Vãn nhẹ nhàng lấy bông tăm khử trùng từ trong hộp thuốc, bắt đầu xử lý vết thương trên tay của người đàn ông.
Động tác của cô vô cùng dịu dàng và tỉ mỉ.
Như thể mang theo một chút xót xa, lại như sợ làm anh tỉnh giấc.
Môi mỏng của Phó Đình Sâm hơi mím lại trong bóng tối, nhưng cuối cùng anh không mở mắt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm xong mọi việc, Thời Vãn lặng lẽ quay lại ghế sofa, nằm xuống nghỉ.
Ông cụ Phó, hiểu rõ tính cách của cháu mình, đã sớm bảo chú Dương chuẩn bị phòng riêng cho cô.
Nhưng cô lại không muốn đi.
Những nơi quá quen thuộc luôn khiến cô rơi vào ác mộng của kiếp trước. Chỉ khi ở bên Phó Đình Sâm, cô mới cảm thấy yên lòng.
Thời Vãn không biết rằng, người đàn ông cô nghĩ đã ngủ say lại ngồi dậy lần nữa.
Anh ngồi bên cạnh sofa, lặng lẽ quan sát cô rất lâu, rồi vươn tay bế cô lên giường.
Khi định rời đi như đêm hôm trước, bàn tay người phụ nữ bất ngờ vòng chặt lấy eo anh, đôi môi đỏ khẽ thốt ra.
“Phó Đình Sâm… đừng đi… đừng rời đi, được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút khẩn cầu.
Cố ý sao?
Cô đang mời gọi anh?
Thân hình Phó Đình Sâm hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Thời Vãn càng thêm sâu thẳm.
Sau khi xác định cô thực sự đang ngủ, sự lạnh lẽo trong mắt anh biến mất, thay vào đó là nụ cười phức tạp, bất lực.
Do dự vài giây, anh vẫn thuận theo lực kéo của cô, nằm xuống bên cạnh.
Có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Thời Vãn trong giấc ngủ khẽ rên rỉ, như một chú bạch tuộc ôm chặt lấy anh.
Khuôn mặt yêu kiều của cô còn cọ nhẹ vào lồng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Đôi mắt hẹp dài của Phó Đình Sâm nheo lại.
Đường cong mềm mại của cơ thể cô, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, khiến sự tỉnh táo trong anh sụp đổ với tốc độ chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro