Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Cô Giống Như Mộ...

2024-11-22 13:00:00

"Chuyện này..."

Dương Tập nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, trên mặt lướt qua một tia do dự.

Lần trước khi tổng giám đốc Phó phát bệnh, không còn cách nào khác nên mới để phu nhân nhìn thấy cảnh này.

Nhưng lần này, tổng giám đốc Phó lại hoàn toàn tỉnh táo.

“Sao vậy?”

Phó Đình Sâm ngước mắt lên, nụ cười như có như không nhìn về phía Dương Tập.

“Cần tôi nhắc lại lần nữa không?”

Đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy kia, sắc mặt Dương Tập khẽ biến.

“Không, không cần, thuộc hạ sẽ mời phu nhân vào ngay.”

Nói xong, anh ta lập tức quay người, bước nhanh ra ngoài.

Phó Đình Sâm tiếp tục chậm rãi lau ngón tay của mình.

Từng chút, từng chút, cực kỳ tỉ mỉ.

Như thể đôi tay này đã chạm vào thứ rác rưởi bẩn thỉu nào đó.

Đôi mắt đen nhánh hơi cụp xuống, mang theo sự lạnh lẽo khó đoán.

Người phụ nữ kia, nếu nhìn thấy anh khi tỉnh táo cũng đáng sợ như khi phát bệnh, liệu sẽ có biểu cảm thế nào?

Ước mơ được ở bên anh mãi mãi của cô, có thể sẽ biến thành ác mộng chăng?

Khóe miệng Phó Đình Sâm nhếch lên, nụ cười lạnh nhạt, đầy tự giễu.

“Tổng giám đốc Phó—”

Giọng nói của Dương Tập vang lên, kèm theo bóng dáng Thời Vãn bước vào.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng, dây áo mảnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Làn da trắng nõn, gương mặt yêu kiều dưới ánh đèn càng thêm dịu dàng, đẹp đẽ.

Hoàn toàn đối lập với khung cảnh đẫm máu trong phòng.

Như một thiên thần vô tình lạc vào địa ngục.

Phó Đình Sâm nhìn Thời Vãn, ánh mắt thoáng tối lại.

Rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng anh lại cảm nhận được sự xa cách rõ rệt giữa họ, như hai thế giới khác nhau.

Cô giống như một tia sáng, còn anh lại sống trong bóng tối.

Ý định thử thách của anh dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác khó tả nảy sinh trong lòng.

Anh vừa định bảo Dương Tập đưa cô ra ngoài, thì Thời Vãn đã đi thẳng về phía anh, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Trễ rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi.”

Cô vốn định nói, nên về để châm cứu điều trị.

Nhưng nghĩ đến việc người nhà họ Mạnh sống chết không rõ, cô sợ bị nghe thấy, nên đổi lời ngay lập tức.

Giọng nói mềm mại, không hề có chút sợ hãi nào của người phụ nữ khiến lòng Phó Đình Sâm gợn sóng.

“Em sợ không?”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, không thể đoán được cảm xúc.

Dương Tập cúi đầu, vẻ mặt mang theo sự lo lắng.

Phu nhân, xin cô đừng nói sai điều gì.

Giọng điệu của Phó Đình Sâm nghe không khác bình thường, nhưng Thời Vãn lại hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong đó.

Anh hỏi không phải là sợ cảnh tượng đẫm máu trước mắt.

Mà là, sợ anh — một con người tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không sợ.”

Thời Vãn liếc qua cảnh máu thịt be bét của Mạnh Dư và những người khác, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn lại Phó Đình Sâm, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

“Anh vì em mà ra mặt, em còn phải cảm ơn anh nữa, sao có thể sợ chứ?”

Con người anh thế nào, cô đã từng chứng kiến hết rồi.

Chỉ cần biết rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô, thì cô không cần phải sợ.

Kiếp trước cô không hiểu điều này, nhưng bây giờ đã thấm thía.

Còn về người nhà họ Mạnh, đó là do họ tự chuốc lấy.

Kiếp này, cô không muốn làm Thánh Mẫu.

Phó Đình Sâm hơi nhướng mày, ánh mắt chăm chú nhìn Thời Vãn, như muốn nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô.

Nhưng trong đôi mắt trong trẻo của cô, ngoài anh ra, không còn điều gì khác.

“Trễ rồi.”

Thấy Phó Đình Sâm vẫn đứng yên, Thời Vãn trực tiếp nắm lấy tay anh, kéo đi ra ngoài.

“Chúng ta về thôi.”

Những yếu tố bạo lực tiềm ẩn trong máu của Phó Đình Sâm dễ bị kích thích.

Cô sợ nếu ở lại lâu hơn, anh sẽ phát bệnh lần nữa.

"Chúng ta"?

Bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn, hơi lạnh của cô lại mang đến một chút ấm áp xa lạ cho Phó Đình Sâm.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, đáy mắt anh gợn lên dòng nước ngầm cuộn xoáy.

Thời Vãn.

Là em đã chủ động trêu chọc tôi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Số ký tự: 0