Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp
Ngay Cả Cửa Nhà...
2024-11-22 21:56:12
“Cậu—”
Sắc mặt Mạnh Tường Huy dần trở nên trầm xuống.
Ông ta đã nghĩ đến việc Phó Đình Sâm sẽ không nể mặt mình, sẽ nghiêm trị Mạnh Dụ.
Hoặc nhân cơ hội chuyện của Mạnh Dụ để ép tập đoàn Mạnh Thị nhượng bộ.
Nhưng ông ta không ngờ đến việc mình thậm chí còn không được bước vào cửa nhà họ Phó.
Nghĩ đến việc bản thân mình, Mạnh Tường Huy, từng vẻ vang nửa đời người, chưa từng bị ai đối xử như vậy, ông ta cảm thấy nhục nhã.
Nhưng nghĩ đến vị sát thần trong khu biệt thự kia, Mạnh Tường Huy cắn chặt răng, đành nuốt hết những lời khó nghe xuống.
Nhóm lính đánh thuê trước mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không có chút thay đổi.
“Không cho chúng tôi vào, vậy chí ít cũng phải cho họ vào chứ?”
Mạnh phu nhân lo lắng đến phát điên, chợt nhớ ra thân phận của vợ chồng Thẩm Quang Hoa, lập tức kéo họ ra trước mặt nhóm lính đánh thuê.
“Đây là cậu ruột và mợ ruột của phu nhân các cậu, các cậu cũng định ngăn cản họ sao?”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung bị hành động của Mạnh phu nhân làm giật mình, sau khi lấy lại bình tĩnh, đành cười gượng với nhóm lính đánh thuê.
“Tôi là Thẩm Quang Hoa, còn đây là vợ tôi, Trương Dung,”
Thẩm Quang Hoa cố giữ giọng bình thường.
“Chúng tôi đích thực là cậu và mợ của phu nhân nhà các cậu, lần này đến tìm tổng giám đốc Phó cũng là vì chuyện của phu nhân.”
Mạnh Dụ đắc tội Thời Vãn, nói vậy cũng không sai.
Chỉ là không biết người nhà họ Phó có chịu nể mặt hay không.
Trương Dung đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Cậu và mợ của phu nhân?
Dương Tập từng dặn, chuyện liên quan đến phu nhân thì phải đặc biệt chú ý.
Nhóm lính đánh thuê trầm mặc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ vào báo cáo lại.”
Nói rồi, anh ta ra hiệu bằng mắt với một lính đánh thuê khác cách đó không xa.
Người đó gật đầu, lập tức chạy nhanh vào biệt thự.
Sắc mặt Mạnh Tường Huy không thay đổi, nhưng ánh mắt lại kín đáo nhìn thêm vợ chồng Thẩm Quang Hoa vài lần, trong lòng đầy suy nghĩ.
Mạnh phu nhân tuy sốt ruột, nhưng trong mắt đã lóe lên một chút hy vọng.
Chẳng mấy chốc.
Người lính đánh thuê vừa đi vào đã quay ra, gật đầu với đồng đội.
“Mở cửa, để họ vào.”
Nghe vậy, vợ chồng Thẩm Quang Hoa thở phào nhẹ nhõm, len lén liếc nhìn vợ chồng Mạnh Tường Huy.
Chuyện Mạnh Dụ đắc tội nhà họ Phó, Thẩm Nhược Nghiên cũng có trách nhiệm.
Nếu không giúp được chút gì, sau này chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ không tha cho họ.
May là nhà họ Phó đồng ý nể mặt, chỉ không biết đây có phải là do Thời Vãn chỉ thị hay không.
Mạnh Tường Huy và Mạnh phu nhân nhanh chóng bước vào, vợ chồng Thẩm Quang Hoa cũng theo sát phía sau.
Dưới sự dẫn đường của người hầu, cả nhóm đi đến phòng khách.
Phòng khách rộng lớn, chỉ có chú Dương đang mỉm cười ngồi chờ.
Sắc mặt nhóm người Mạnh Tường Huy lập tức thay đổi.
“Ông Thẩm, bà Thẩm,”
Chú Dương khẽ gật đầu với vợ chồng Thẩm Quang Hoa, sau đó quay sang nhìn vợ chồng Mạnh Tường Huy, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ ông Mạnh, bà Mạnh cũng đến đây.”
Lão hồ ly này!!
Mạnh Tường Huy biết rõ chú Dương đang giả vờ không biết, nhưng cũng không dám thể hiện điều gì.
“Con trai tôi tuổi trẻ nông nổi, hôm nay vô tình đắc tội với Phó phu nhân,”
Ông ta nở nụ cười áy náy, cúi mình xuống rất thấp.
“Chúng tôi đành phải phiền ông Thẩm, bà Thẩm đi cùng để xin lỗi tổng giám đốc Phó và phu nhân.”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa thuận theo lời, liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Thì ra là như vậy,”
Chú Dương giả vờ ngộ ra, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.
“Nhưng đáng tiếc, ông Mạnh đến muộn rồi, tổng giám đốc Phó và phu nhân đã nghỉ ngơi rồi.”
Ông ấy nhẹ nhàng nói.
“Xin hãy quay lại vào ngày mai.”
Lời vừa dứt, một giọng nói the thé vang lên.
“Không được!”
Mạnh phu nhân kích động đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chú Dương.
“Hôm nay chúng tôi nhất định phải gặp tổng giám đốc Phó!!”
Phó Đình Sâm là một kẻ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Đến ngày mai, bà ta còn không biết liệu con trai mình có còn mạng hay không.
“Bà Mạnh,”
Chú Dương khựng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.
“Đây là nhà họ Phó, không phải nhà họ Mạnh.”
“Quản gia Dương, chúng tôi đến đây mang theo đầy đủ thành ý và sự hối lỗi,”
Mạnh Tường Huy cảnh cáo vợ bằng ánh mắt, sau đó quay sang cười với chú Dương.
“Xin hãy giúp chúng tôi chuyển lời đến tổng giám đốc Phó và phu nhân.”
“Ông Mạnh, tôi cũng muốn giúp ông,”
Chú Dương mỉm cười đáp lại, đôi mắt tinh anh không hề có chút ý cười nào.
“Nhưng tôi chỉ là một người hầu, không dám làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi.”
Ông ấy liếc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
“Cho các vị vào đây, đã là phá vỡ quy tắc rồi.”
Mạch máu trên trán Mạnh Tường Huy giật mạnh.
Nhưng ông ta biết chú Dương ở nhà họ Phó có vị trí tương đương nửa chủ nhân, đành nén cơn giận trong lòng.
“Vậy chúng tôi sẽ ngồi đây chờ, chờ đến khi Tổng giám đốc Phó và phu nhân sẵn sàng gặp.”
“Xin cứ tự nhiên, nhà họ Phó không thiếu trà nước,”
Chú Dương nhẹ giọng nói.
“Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể tiếp chuyện được.”
Nói rồi, ông ấy khẽ cúi đầu và rời đi.
“Chỉ là một quản gia mà thôi, đúng là chó cậy chủ nhà!!”
Mạnh phu nhân nhìn bóng lưng chú Dương, nắm chặt tay, mắt đỏ hoe đầy hận ý.
Mạnh Tường Huy cũng tức đến cực điểm, nhưng vẫn giữ được chút lý trí.
“Đây là nhà họ Phó, đừng nói bậy!”
Mạnh phu nhân cắn chặt môi, không nói thêm gì.
Nếu không phải vì con trai, bà ta hà tất phải nhẫn nhục như vậy?
Nghĩ đến Mạnh Dụ, tim bà ta như bị dao cắt, đến thở cũng khó khăn.
“Ông Mạnh, bà Mạnh,”
Trương Dung dè dặt lên tiếng.
“Chúng tôi đã đưa các người vào nhà họ Phó rồi, những việc còn lại chúng tôi không giúp được, xin phép về trước chờ tin tốt từ các người.”
Dù sao đó cũng không phải con trai bà ta.
Bà ta chẳng có kiên nhẫn ở đây chờ mãi.
“Các người dám đi thử xem!”
Mạnh phu nhân nghiến răng nhìn chằm chằm vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
“Con trai tôi gặp chuyện, Thẩm Nhược Nghiên có phần lớn trách nhiệm.”
Đôi mắt sưng đỏ của bà ta đầy giận dữ.
“Còn các người, trước đây chẳng phải luôn miệng nói phu nhân nhà họ Phó ở với các người bao nhiêu năm, thân thiết với các người nhất sao?
“Lấy cớ này để tiếp cận nhà họ Mạnh, kết quả thì sao? Đến cả điện thoại của các người cô ta cũng không thèm nghe.”
Mạnh phu nhân càng nói càng tức, cơ thể bà ta run lên bần bật.
“Con trai tôi không sao thì thôi, nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho các người!”
Mạnh Tường Huy không nói gì, ánh mắt tối tăm đầy sát khí nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
Trương Dung lại ngồi sụp xuống sofa, mấp máy môi nhưng không dám nói gì.
Sắc mặt Thẩm Quang Hoa cũng khó coi.
Trong căn hầm tối.
Phó Đình Sâm đứng dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt tinh tế đến mức không thật.
Vẻ mặt anh tối tăm, sát khí ngập tràn.
Đôi tay gầy gò cầm khăn, chậm rãi lau máu trên nắm đấm.
Trước mặt anh là hơn hai mươi người đàn ông nằm lăn lóc, toàn thân máu me, không rõ sống chết.
Trong số đó có cả Mạnh Dụ.
Toàn thân thương tích chồng chất, sống chết chưa biết ra sao.
Mùi máu tanh nồng nặc như bao trùm cả căn phòng, biến nó thành địa ngục trần gian.
Đúng lúc đó, Dương Tập bước vào.
“Tổng giám đốc Phó, phu nhân đến rồi.”
Động tác lau máu của Phó Đình Sâm hơi khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
“Cho cô ấy vào.”
Sắc mặt Mạnh Tường Huy dần trở nên trầm xuống.
Ông ta đã nghĩ đến việc Phó Đình Sâm sẽ không nể mặt mình, sẽ nghiêm trị Mạnh Dụ.
Hoặc nhân cơ hội chuyện của Mạnh Dụ để ép tập đoàn Mạnh Thị nhượng bộ.
Nhưng ông ta không ngờ đến việc mình thậm chí còn không được bước vào cửa nhà họ Phó.
Nghĩ đến việc bản thân mình, Mạnh Tường Huy, từng vẻ vang nửa đời người, chưa từng bị ai đối xử như vậy, ông ta cảm thấy nhục nhã.
Nhưng nghĩ đến vị sát thần trong khu biệt thự kia, Mạnh Tường Huy cắn chặt răng, đành nuốt hết những lời khó nghe xuống.
Nhóm lính đánh thuê trước mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không có chút thay đổi.
“Không cho chúng tôi vào, vậy chí ít cũng phải cho họ vào chứ?”
Mạnh phu nhân lo lắng đến phát điên, chợt nhớ ra thân phận của vợ chồng Thẩm Quang Hoa, lập tức kéo họ ra trước mặt nhóm lính đánh thuê.
“Đây là cậu ruột và mợ ruột của phu nhân các cậu, các cậu cũng định ngăn cản họ sao?”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa và Trương Dung bị hành động của Mạnh phu nhân làm giật mình, sau khi lấy lại bình tĩnh, đành cười gượng với nhóm lính đánh thuê.
“Tôi là Thẩm Quang Hoa, còn đây là vợ tôi, Trương Dung,”
Thẩm Quang Hoa cố giữ giọng bình thường.
“Chúng tôi đích thực là cậu và mợ của phu nhân nhà các cậu, lần này đến tìm tổng giám đốc Phó cũng là vì chuyện của phu nhân.”
Mạnh Dụ đắc tội Thời Vãn, nói vậy cũng không sai.
Chỉ là không biết người nhà họ Phó có chịu nể mặt hay không.
Trương Dung đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Cậu và mợ của phu nhân?
Dương Tập từng dặn, chuyện liên quan đến phu nhân thì phải đặc biệt chú ý.
Nhóm lính đánh thuê trầm mặc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ vào báo cáo lại.”
Nói rồi, anh ta ra hiệu bằng mắt với một lính đánh thuê khác cách đó không xa.
Người đó gật đầu, lập tức chạy nhanh vào biệt thự.
Sắc mặt Mạnh Tường Huy không thay đổi, nhưng ánh mắt lại kín đáo nhìn thêm vợ chồng Thẩm Quang Hoa vài lần, trong lòng đầy suy nghĩ.
Mạnh phu nhân tuy sốt ruột, nhưng trong mắt đã lóe lên một chút hy vọng.
Chẳng mấy chốc.
Người lính đánh thuê vừa đi vào đã quay ra, gật đầu với đồng đội.
“Mở cửa, để họ vào.”
Nghe vậy, vợ chồng Thẩm Quang Hoa thở phào nhẹ nhõm, len lén liếc nhìn vợ chồng Mạnh Tường Huy.
Chuyện Mạnh Dụ đắc tội nhà họ Phó, Thẩm Nhược Nghiên cũng có trách nhiệm.
Nếu không giúp được chút gì, sau này chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ không tha cho họ.
May là nhà họ Phó đồng ý nể mặt, chỉ không biết đây có phải là do Thời Vãn chỉ thị hay không.
Mạnh Tường Huy và Mạnh phu nhân nhanh chóng bước vào, vợ chồng Thẩm Quang Hoa cũng theo sát phía sau.
Dưới sự dẫn đường của người hầu, cả nhóm đi đến phòng khách.
Phòng khách rộng lớn, chỉ có chú Dương đang mỉm cười ngồi chờ.
Sắc mặt nhóm người Mạnh Tường Huy lập tức thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông Thẩm, bà Thẩm,”
Chú Dương khẽ gật đầu với vợ chồng Thẩm Quang Hoa, sau đó quay sang nhìn vợ chồng Mạnh Tường Huy, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ ông Mạnh, bà Mạnh cũng đến đây.”
Lão hồ ly này!!
Mạnh Tường Huy biết rõ chú Dương đang giả vờ không biết, nhưng cũng không dám thể hiện điều gì.
“Con trai tôi tuổi trẻ nông nổi, hôm nay vô tình đắc tội với Phó phu nhân,”
Ông ta nở nụ cười áy náy, cúi mình xuống rất thấp.
“Chúng tôi đành phải phiền ông Thẩm, bà Thẩm đi cùng để xin lỗi tổng giám đốc Phó và phu nhân.”
Vợ chồng Thẩm Quang Hoa thuận theo lời, liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Thì ra là như vậy,”
Chú Dương giả vờ ngộ ra, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.
“Nhưng đáng tiếc, ông Mạnh đến muộn rồi, tổng giám đốc Phó và phu nhân đã nghỉ ngơi rồi.”
Ông ấy nhẹ nhàng nói.
“Xin hãy quay lại vào ngày mai.”
Lời vừa dứt, một giọng nói the thé vang lên.
“Không được!”
Mạnh phu nhân kích động đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chú Dương.
“Hôm nay chúng tôi nhất định phải gặp tổng giám đốc Phó!!”
Phó Đình Sâm là một kẻ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Đến ngày mai, bà ta còn không biết liệu con trai mình có còn mạng hay không.
“Bà Mạnh,”
Chú Dương khựng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.
“Đây là nhà họ Phó, không phải nhà họ Mạnh.”
“Quản gia Dương, chúng tôi đến đây mang theo đầy đủ thành ý và sự hối lỗi,”
Mạnh Tường Huy cảnh cáo vợ bằng ánh mắt, sau đó quay sang cười với chú Dương.
“Xin hãy giúp chúng tôi chuyển lời đến tổng giám đốc Phó và phu nhân.”
“Ông Mạnh, tôi cũng muốn giúp ông,”
Chú Dương mỉm cười đáp lại, đôi mắt tinh anh không hề có chút ý cười nào.
“Nhưng tôi chỉ là một người hầu, không dám làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi.”
Ông ấy liếc nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
“Cho các vị vào đây, đã là phá vỡ quy tắc rồi.”
Mạch máu trên trán Mạnh Tường Huy giật mạnh.
Nhưng ông ta biết chú Dương ở nhà họ Phó có vị trí tương đương nửa chủ nhân, đành nén cơn giận trong lòng.
“Vậy chúng tôi sẽ ngồi đây chờ, chờ đến khi Tổng giám đốc Phó và phu nhân sẵn sàng gặp.”
“Xin cứ tự nhiên, nhà họ Phó không thiếu trà nước,”
Chú Dương nhẹ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể tiếp chuyện được.”
Nói rồi, ông ấy khẽ cúi đầu và rời đi.
“Chỉ là một quản gia mà thôi, đúng là chó cậy chủ nhà!!”
Mạnh phu nhân nhìn bóng lưng chú Dương, nắm chặt tay, mắt đỏ hoe đầy hận ý.
Mạnh Tường Huy cũng tức đến cực điểm, nhưng vẫn giữ được chút lý trí.
“Đây là nhà họ Phó, đừng nói bậy!”
Mạnh phu nhân cắn chặt môi, không nói thêm gì.
Nếu không phải vì con trai, bà ta hà tất phải nhẫn nhục như vậy?
Nghĩ đến Mạnh Dụ, tim bà ta như bị dao cắt, đến thở cũng khó khăn.
“Ông Mạnh, bà Mạnh,”
Trương Dung dè dặt lên tiếng.
“Chúng tôi đã đưa các người vào nhà họ Phó rồi, những việc còn lại chúng tôi không giúp được, xin phép về trước chờ tin tốt từ các người.”
Dù sao đó cũng không phải con trai bà ta.
Bà ta chẳng có kiên nhẫn ở đây chờ mãi.
“Các người dám đi thử xem!”
Mạnh phu nhân nghiến răng nhìn chằm chằm vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
“Con trai tôi gặp chuyện, Thẩm Nhược Nghiên có phần lớn trách nhiệm.”
Đôi mắt sưng đỏ của bà ta đầy giận dữ.
“Còn các người, trước đây chẳng phải luôn miệng nói phu nhân nhà họ Phó ở với các người bao nhiêu năm, thân thiết với các người nhất sao?
“Lấy cớ này để tiếp cận nhà họ Mạnh, kết quả thì sao? Đến cả điện thoại của các người cô ta cũng không thèm nghe.”
Mạnh phu nhân càng nói càng tức, cơ thể bà ta run lên bần bật.
“Con trai tôi không sao thì thôi, nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho các người!”
Mạnh Tường Huy không nói gì, ánh mắt tối tăm đầy sát khí nhìn vợ chồng Thẩm Quang Hoa.
Trương Dung lại ngồi sụp xuống sofa, mấp máy môi nhưng không dám nói gì.
Sắc mặt Thẩm Quang Hoa cũng khó coi.
Trong căn hầm tối.
Phó Đình Sâm đứng dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt tinh tế đến mức không thật.
Vẻ mặt anh tối tăm, sát khí ngập tràn.
Đôi tay gầy gò cầm khăn, chậm rãi lau máu trên nắm đấm.
Trước mặt anh là hơn hai mươi người đàn ông nằm lăn lóc, toàn thân máu me, không rõ sống chết.
Trong số đó có cả Mạnh Dụ.
Toàn thân thương tích chồng chất, sống chết chưa biết ra sao.
Mùi máu tanh nồng nặc như bao trùm cả căn phòng, biến nó thành địa ngục trần gian.
Đúng lúc đó, Dương Tập bước vào.
“Tổng giám đốc Phó, phu nhân đến rồi.”
Động tác lau máu của Phó Đình Sâm hơi khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
“Cho cô ấy vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro