Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Cả Nhà Họ Phó P...

2024-11-22 21:32:39

"Bà ta là ai không quan trọng."

Giọng nói lạnh lùng của Phó Đình Sâm vang lên như một cái tát giáng mạnh vào mặt Ôn Di.

"Đình Sâm..."

Nụ cười trên mặt Ôn Di không thể giữ được nữa.

Bà ta cắn chặt môi, vành mắt đỏ hoe, cả người toát lên vẻ yếu đuối như thể có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

"Mẹ—"

Phó Đình Xuyên lập tức đứng dậy, ngồi xuống cạnh và đỡ lấy Ôn Di.

Phó Đình Sâm chậm rãi bước từ bên ngoài vào phòng.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài toát lên sự sắc lạnh đến rợn người.

Nhìn thấy người đàn ông luôn áp chế anh ta và mẹ anh ta, sắc mặt Phó Đình Xuyên trở nên cực kỳ khó coi.

Đôi mắt anh ta cụp xuống, nhưng ánh nhìn đầy âm độc lại lóe lên trong thoáng chốc.

"Phó Đình Sâm!!"

Phó Tề Minh đứng phắt dậy từ sofa, gương mặt tràn ngập giận dữ nhìn Phó Đình Sâm.

"Ôn Di là mẹ của con, bà ấy đến đây là để thăm con, ai cho con cái quyền ăn nói kiểu đó?!"

"Mẹ sao?"

Phó Đình Sâm nhếch môi, để lộ một nụ cười lạnh mang đầy ý chế giễu.

"Mẹ tôi đã bị người ta bức tử từ hai mươi năm trước rồi."

Trong đôi mắt đen sâu thẳm như chứa một con thú hoang khát máu đang bị kìm hãm.

"Phó Tề Minh, ông có thể mang bất kỳ ai về thay thế bà ấy, nhưng tôi thì không."

Mẹ của Phó Đình Sâm bị bức tử?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái tim Thời Vãn chợt đau nhói.

Kiếp trước cô thật sự quá vô tâm với anh.

"Mày..."

Phó Tề Minh giơ tay chỉ thẳng vào Phó Đình Sâm, cả người run lên vì tức giận.

"Mày cái đồ..."

"Đủ rồi!!"

Ông cụ Phó gằn giọng, sắc mặt trầm xuống.

"Tiểu Vãn vẫn còn ở đây, tất cả im miệng cho ta, không được gây ồn ào nữa!!"

Phó Đình Sâm thản nhiên thu hồi ánh mắt lạnh lùng, bước đến bên cạnh Thời Vãn.

"Nhớ kỹ, em là vợ của tôi, Phó Đình Sâm, là phu nhân duy nhất của nhà họ Phó."

Đôi môi mỏng của anh khẽ động, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Tất cả người trong nhà họ Phó đều phải lấy em làm trọng, em không cần nhớ bất cứ ai trong số họ là ai."

Giọng điệu lãnh đạm, nhưng như một lời tuyên bố không thể chối cãi.

Thời Vãn hiểu ý của Phó Đình Sâm, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Ôn Di và những người khác, ngoan ngoãn gật đầu trước mặt chồng mình.

"Vâng, em nhớ rồi."

"Ông nội,"

Phó Đình Sâm bước đến bên ông cụ Phó, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

"Để cháu đưa ông đến phòng ăn."

Mối quan hệ giữa con trai và cháu trai, tựa như một nút thắt không thể gỡ.

Dù ông cụ Phó bất lực, nhưng ông ây cũng không thể thay đổi được gì.

Ông ấy khẽ thở dài trong lòng, rồi theo sức dìu của Phó Đình Sâm đứng dậy từ sofa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tiểu Vãn, đi dùng bữa cùng ông nội đi."

"Vâng,"

Thời Vãn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đỡ lấy tay ông cụ Phó, cùng ông ấy đi về phía phòng ăn.

"Chú Dương, tiễn khách."

Phó Đình Sâm lạnh lùng liếc nhìn Phó Tề Minh và những người đi cùng, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

"Từ giờ, không có sự cho phép của tôi, không được để người ngoài bước vào."

"Người ngoài" ám chỉ ai, không cần phải nói thêm.

Chú Dương mỉm cười với vẻ mặt ôn hòa và kính trọng nhìn về phía Phó Tề Minh và những người đi cùng.

"Mời."

"Mày!!"

Khuôn mặt Phó Tề Minh tối sầm, định nói gì đó nhưng bị Ôn Di kéo lại.

"Thôi đi, Tề Minh,"

Bà ta mắt đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân.

"Nếu Đình Sâm đã khỏe lại, chúng ta về thôi."

Trong mắt người ngoài, Ôn Di diễn một cách hoàn hảo, không để lộ chút sơ hở.

Phó Đình Sâm không liếc nhìn họ lấy một lần, anh cởi áo vest, đặt sang một bên, rồi nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, ung dung bước vào phòng ăn.

Chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng cho ba người.

Khuôn mặt Phó Tề Minh vô cùng khó coi, ông ta ôm lấy Ôn Di rời khỏi biệt thự.

Phó Đình Xuyên ngoảnh lại nhìn bóng lưng Phó Đình Sâm một cách đầy sâu sắc, tay anh ta âm thầm siết chặt.

"Phó Đình Sâm, chờ đấy. Không bao lâu nữa, tôi sẽ khiến anh trả giá đắt!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Số ký tự: 0