Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 26
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Có váy áo sơ mi áo khoác, thậm chí cả đồ lót cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Kỳ lạ hơn là đồ lót lại vừa vặn với cô, mặc vào rất vừa người thoải mái.
Văn Du chỉ gửi một tin nhắn rồi bặt vô âm tín, ngược lại có một số điện thoại lạ liên tục gửi tin nhắn cho cô.
Vinh Hi nhấn vào xem, người gửi tự xưng là Giang Lộ.
【Giang Lộ: Vinh tiểu thư, trong túi áo vest có một tấm chi phiếu. Vốn muốn đưa trực tiếp cho cô, nhưng sợ gây hiểu lầm nên tôi làm vậy. Cô tìm thử xem.】
【Giang Lộ: Vinh tiểu thư, chúng tôi có chút việc phải xử lý, thuận lợi thì tối sẽ về khách sạn. Nếu chúng tôi không về được cũng không sao, cô cứ yên tâm ở lại, tiền tôi đã trả rồi.】
Vinh Hi mở túi áo vest nhỏ, quả nhiên tìm thấy một tấm chi phiếu.
Nhìn con số trên đó, Vinh Hi nhịn không được bật cười.
Mười vạn.
Giang Lộ nói bọn họ rất có thể tối sẽ về khách sạn, Văn Du lại đưa cho cô một tấm chi phiếu mười vạn. Trong mắt anh, rốt cuộc cô tiêu hoang đến mức nào vậy?
Vinh Hi cất chi phiếu đi, sau đó nhắn lại cho Giang Lộ: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang, điện thoại Giang Lộ đột nhiên vang lên. Văn Du đang chăm chú nhìn mục tiêu trên máy tính bỗng nhiên nhìn sang anh ta.
Giang Lộ: "... Lão... Lão đại, tôi không có ham chơi đâu. Là... là Vinh tiểu thư!"
Văn Du: "Ừm."
Giọng anh trầm thấp không giận tự uy khiến Giang Lộ càng thêm căng thẳng.
Giang Lộ vội vàng giải thích: "Là tin nhắn của Vinh tiểu thư nói cô ấy đã nhận được đồ, lấy được chi phiếu nên báo cho chúng ta một tiếng."
Văn Du lại liếc nhìn anh ta một cái, sau đó mặt không biểu cảm dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.
Anh tưởng điện thoại mình cũng sẽ vang lên. Nhưng đợi rất lâu, lâu đến mức anh quên mất mình đang đợi tiếng chuông tin nhắn vang lên, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Sau đó, mặc dù Văn Du không nói thêm câu nào nhưng Giang Lộ rất hiểu anh, vẫn cảm thấy bầu không khí có gì đó không bình thường.
Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, anh ta vậy mà lại cảm nhận được một luồng sát khí!
Vinh Hi vừa thay quần áo xong, Cố Khởi Vân đã gọi điện thoại tới.
Vừa hay đang rảnh rỗi cũng không có việc gì, Vinh Hi bèn nghe máy.
Giọng Cố Khởi Vân nghe rất hào hứng, anh ta nói: "Vinh Hi, em dậy rồi à? Anh đang ở ngay ngoài khách sạn em ở. Em ăn sáng chưa? Anh biết một quán ăn sáng rất ngon, em xuống đây anh dẫn em đi ăn."
Vinh Hi: "Cố đạo, hiện tại anh đang ở đâu vậy?"
Cố Khởi Vân: "Anh đang ở đài phun nước trước khách sạn."
Vinh Hi: "Tôi nhớ trước khách sạn này hình như không có đài phun nước."
Cố Khởi Vân lập tức nói: "Vậy sao? Có phải tối qua trời tối quá nên em không để ý không?"
Vinh Hi: "... Có lẽ vậy."
Cố Khởi Vân: "Vậy quyết định như vậy nhé. Anh đợi em ở dưới lầu, em trang điểm xong thì xuống đây."
Kỳ lạ hơn là đồ lót lại vừa vặn với cô, mặc vào rất vừa người thoải mái.
Văn Du chỉ gửi một tin nhắn rồi bặt vô âm tín, ngược lại có một số điện thoại lạ liên tục gửi tin nhắn cho cô.
Vinh Hi nhấn vào xem, người gửi tự xưng là Giang Lộ.
【Giang Lộ: Vinh tiểu thư, trong túi áo vest có một tấm chi phiếu. Vốn muốn đưa trực tiếp cho cô, nhưng sợ gây hiểu lầm nên tôi làm vậy. Cô tìm thử xem.】
【Giang Lộ: Vinh tiểu thư, chúng tôi có chút việc phải xử lý, thuận lợi thì tối sẽ về khách sạn. Nếu chúng tôi không về được cũng không sao, cô cứ yên tâm ở lại, tiền tôi đã trả rồi.】
Vinh Hi mở túi áo vest nhỏ, quả nhiên tìm thấy một tấm chi phiếu.
Nhìn con số trên đó, Vinh Hi nhịn không được bật cười.
Mười vạn.
Giang Lộ nói bọn họ rất có thể tối sẽ về khách sạn, Văn Du lại đưa cho cô một tấm chi phiếu mười vạn. Trong mắt anh, rốt cuộc cô tiêu hoang đến mức nào vậy?
Vinh Hi cất chi phiếu đi, sau đó nhắn lại cho Giang Lộ: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang, điện thoại Giang Lộ đột nhiên vang lên. Văn Du đang chăm chú nhìn mục tiêu trên máy tính bỗng nhiên nhìn sang anh ta.
Giang Lộ: "... Lão... Lão đại, tôi không có ham chơi đâu. Là... là Vinh tiểu thư!"
Văn Du: "Ừm."
Giọng anh trầm thấp không giận tự uy khiến Giang Lộ càng thêm căng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lộ vội vàng giải thích: "Là tin nhắn của Vinh tiểu thư nói cô ấy đã nhận được đồ, lấy được chi phiếu nên báo cho chúng ta một tiếng."
Văn Du lại liếc nhìn anh ta một cái, sau đó mặt không biểu cảm dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.
Anh tưởng điện thoại mình cũng sẽ vang lên. Nhưng đợi rất lâu, lâu đến mức anh quên mất mình đang đợi tiếng chuông tin nhắn vang lên, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Sau đó, mặc dù Văn Du không nói thêm câu nào nhưng Giang Lộ rất hiểu anh, vẫn cảm thấy bầu không khí có gì đó không bình thường.
Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, anh ta vậy mà lại cảm nhận được một luồng sát khí!
Vinh Hi vừa thay quần áo xong, Cố Khởi Vân đã gọi điện thoại tới.
Vừa hay đang rảnh rỗi cũng không có việc gì, Vinh Hi bèn nghe máy.
Giọng Cố Khởi Vân nghe rất hào hứng, anh ta nói: "Vinh Hi, em dậy rồi à? Anh đang ở ngay ngoài khách sạn em ở. Em ăn sáng chưa? Anh biết một quán ăn sáng rất ngon, em xuống đây anh dẫn em đi ăn."
Vinh Hi: "Cố đạo, hiện tại anh đang ở đâu vậy?"
Cố Khởi Vân: "Anh đang ở đài phun nước trước khách sạn."
Vinh Hi: "Tôi nhớ trước khách sạn này hình như không có đài phun nước."
Cố Khởi Vân lập tức nói: "Vậy sao? Có phải tối qua trời tối quá nên em không để ý không?"
Vinh Hi: "... Có lẽ vậy."
Cố Khởi Vân: "Vậy quyết định như vậy nhé. Anh đợi em ở dưới lầu, em trang điểm xong thì xuống đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro