Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 27
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Chờ nửa tiếng sau, Cố Khởi Vân rốt cục phát hiện có gì đó không đúng.
Vinh Hi một khi đã ra khỏi cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy anh ta ngay.
Trừ khi...
Cố Khởi Vân lập tức gọi điện thoại như gọi hồn cho Văn Du.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh, Văn Du vừa nghe thấy tiếng chuông đã lập tức lấy điện thoại ra. Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến, lại mặt không biểu cảm cất điện thoại đi.
Sau khi đổ chuông liên tục mấy hồi, điện thoại Giang Lộ vang lên.
Giang Lộ: "Lão đại, là Cố đạo. Tôi nghe máy được không?"
Văn Du: "Anh ta gọi điện thoại chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp, không cần quan tâm."
Giang Lộ nghe lời cúp máy.
Cố Khởi Vân: "............"
Mẹ kiếp!
Quả nhiên, anh ta lại bị Văn Du cho leo cây rồi.
Cố Khởi Vân tức giận dậm chân tại chỗ mắng chửi vài câu, sau đó lại nhắn tin cho Vinh Hi hỏi cô ở khách sạn nào.
Vừa nhận được tin nhắn, anh ta lập tức chạy đến thành phố phía Đông.
Anh ta vừa đến khách sạn lập tức phát hiện ra Vinh Hi đang bị người ta bắt chuyện.
Xe vừa dừng lại, Cố Khởi Vân đã vội vàng xuống xe tươi cười rạng rỡ chào hỏi Vinh Hi rồi đẩy gã đàn ông định tiếp cận sang một bên.
"Xin lỗi, đường hơi tắc, anh đến muộn." Cố Khởi Vân nói.
Gã đàn ông kia thấy Cố Khởi Vân và Vinh Hi quen biết, lại âm thầm so sánh bản thân với anh ta rồi bất đắc dĩ bỏ đi.
Cố Khởi Vân lại nói: "Vinh Hi, chúng ta lên xe đi. Anh đã hứa đưa em đi ăn ngon."
Ngồi trên xe, Vinh Hi mới lên tiếng: "Cố đạo thật lợi hại, vừa đến đã dọa người ta bỏ chạy."
Cô khẽ cười và đưa tay vuốt tóc.
Ánh mắt Cố Khởi Vân từ trên mặt cô dời xuống tay, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài trắng nõn của Vinh Hi. Ánh mắt anh ta suýt nữa thì hóa thành đường thẳng.
Anh ta vô thức nói: "Bộ phim sau của anh cần một người mẫu tay. Vinh Hi, em có muốn... Không, không chỉ là người mẫu tay. Vinh Hi, em có muốn đóng phim không? Em có bao giờ tưởng tượng ra hình ảnh mình xuất hiện trên màn ảnh rộng chưa? Anh đảm bảo chỉ cần em tham gia, anh nhất định sẽ khiến em nổi tiếng khắp cả nước!"
Người khác nói lời này có thể là đang vẽ bánh nướng trên trời nhưng một khi Cố Khởi Vân đã nói ra thì có thể đảm bảo.
Trong giới, không ít ảnh đế ảnh hậu là do Cố Khởi Vân dẫn dắt thành danh.
Vinh Hi lộ vẻ khó hiểu: "Tôi có thể đóng phim sao? Tôi cái gì cũng không biết, bọn họ đều nói tôi ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có gì cả."
Đây quả là một nỗi muộn phiền khiến người khác say lòng.
Nghe vậy, Cố Khởi Vân bỗng lớn tiếng: "Khiêm tốn quá rồi đấy!"
Vinh Hi: "?"
Hình như tìm được bạn đồng cảm rồi.
Chỉ nghe Cố Khởi Vân kích động nói: "Bao nhiêu người mơ ước có được khuôn mặt như em. Đáng tiếc, giấc mơ chỉ là giấc mơ, bọn họ vĩnh viễn không thể có được. Còn em, em chính là thiên chi kiêu tử, là tác phẩm tốt nghiệp được Nữ Oa tỉ mỉ tạo ra. Em không cần phải biết tài nghệ gì khác, chỉ cần đứng đó thôi sẽ có vô số người vì em mà thần hồn điên đảo!"
Vinh Hi một khi đã ra khỏi cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy anh ta ngay.
Trừ khi...
Cố Khởi Vân lập tức gọi điện thoại như gọi hồn cho Văn Du.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh, Văn Du vừa nghe thấy tiếng chuông đã lập tức lấy điện thoại ra. Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến, lại mặt không biểu cảm cất điện thoại đi.
Sau khi đổ chuông liên tục mấy hồi, điện thoại Giang Lộ vang lên.
Giang Lộ: "Lão đại, là Cố đạo. Tôi nghe máy được không?"
Văn Du: "Anh ta gọi điện thoại chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp, không cần quan tâm."
Giang Lộ nghe lời cúp máy.
Cố Khởi Vân: "............"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ kiếp!
Quả nhiên, anh ta lại bị Văn Du cho leo cây rồi.
Cố Khởi Vân tức giận dậm chân tại chỗ mắng chửi vài câu, sau đó lại nhắn tin cho Vinh Hi hỏi cô ở khách sạn nào.
Vừa nhận được tin nhắn, anh ta lập tức chạy đến thành phố phía Đông.
Anh ta vừa đến khách sạn lập tức phát hiện ra Vinh Hi đang bị người ta bắt chuyện.
Xe vừa dừng lại, Cố Khởi Vân đã vội vàng xuống xe tươi cười rạng rỡ chào hỏi Vinh Hi rồi đẩy gã đàn ông định tiếp cận sang một bên.
"Xin lỗi, đường hơi tắc, anh đến muộn." Cố Khởi Vân nói.
Gã đàn ông kia thấy Cố Khởi Vân và Vinh Hi quen biết, lại âm thầm so sánh bản thân với anh ta rồi bất đắc dĩ bỏ đi.
Cố Khởi Vân lại nói: "Vinh Hi, chúng ta lên xe đi. Anh đã hứa đưa em đi ăn ngon."
Ngồi trên xe, Vinh Hi mới lên tiếng: "Cố đạo thật lợi hại, vừa đến đã dọa người ta bỏ chạy."
Cô khẽ cười và đưa tay vuốt tóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Cố Khởi Vân từ trên mặt cô dời xuống tay, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài trắng nõn của Vinh Hi. Ánh mắt anh ta suýt nữa thì hóa thành đường thẳng.
Anh ta vô thức nói: "Bộ phim sau của anh cần một người mẫu tay. Vinh Hi, em có muốn... Không, không chỉ là người mẫu tay. Vinh Hi, em có muốn đóng phim không? Em có bao giờ tưởng tượng ra hình ảnh mình xuất hiện trên màn ảnh rộng chưa? Anh đảm bảo chỉ cần em tham gia, anh nhất định sẽ khiến em nổi tiếng khắp cả nước!"
Người khác nói lời này có thể là đang vẽ bánh nướng trên trời nhưng một khi Cố Khởi Vân đã nói ra thì có thể đảm bảo.
Trong giới, không ít ảnh đế ảnh hậu là do Cố Khởi Vân dẫn dắt thành danh.
Vinh Hi lộ vẻ khó hiểu: "Tôi có thể đóng phim sao? Tôi cái gì cũng không biết, bọn họ đều nói tôi ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có gì cả."
Đây quả là một nỗi muộn phiền khiến người khác say lòng.
Nghe vậy, Cố Khởi Vân bỗng lớn tiếng: "Khiêm tốn quá rồi đấy!"
Vinh Hi: "?"
Hình như tìm được bạn đồng cảm rồi.
Chỉ nghe Cố Khởi Vân kích động nói: "Bao nhiêu người mơ ước có được khuôn mặt như em. Đáng tiếc, giấc mơ chỉ là giấc mơ, bọn họ vĩnh viễn không thể có được. Còn em, em chính là thiên chi kiêu tử, là tác phẩm tốt nghiệp được Nữ Oa tỉ mỉ tạo ra. Em không cần phải biết tài nghệ gì khác, chỉ cần đứng đó thôi sẽ có vô số người vì em mà thần hồn điên đảo!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro