Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 33
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Vinh Hi không biết đến ý đồ của Cố Khởi Vân. Khi trở về phòng, cô nhận được điện thoại của Văn Du.
Đối phương vừa mở miệng đã nói: "Điện thoại của em không sao chứ?"
Vinh Hi: "Văn tiên sinh mong điện thoại của tôi có chuyện gì sao?"
Giọng Văn Du hạ thấp mang theo chút mất tự nhiên, anh nói: "Em xem tin nhắn rồi?"
Vinh Hi: "Anh yên tâm, món nợ này, tôi sẽ trả."
Văn Du đáp: “Ừ.”
Vinh Hi thản nhiên: “Tôi không quỵt nợ nhưng cũng không thích nợ ai cái gì.”
Văn Du im lặng.
Vinh Hi tiếp tục thăm dò: “Ý anh Văn là vị Diệp tiên sinh kia có thể giải quyết mọi chuyện? Vậy coi như tôi nợ anh một lần hay là tìm cậu ấy giúp mấy lần thì tính mấy lần? Nhưng nếu tôi tìm cậu ấy giúp thì là tôi nợ cậu ấy, tôi phải trực tiếp trả cho cậu ấy mới đúng chứ?”
Hơi thở của Văn Du đột nhiên nặng nề hơn.
Anh hít một hơi thật sâu đè nén giọng nói: “Tiểu Diệp là thuộc hạ của tôi, nghe theo sự phân phó của tôi mà làm việc. Em cảm thấy cô nên cảm ơn ai?”
Vinh Hi nghe ra được vài phần nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói của anh. Cô khẽ cười, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, nhưng mà...”
Cô dừng lại, hơi thở của Văn Du lại nhẹ nhàng hơn.
Vài giây sau, Vinh Hi nói: “Anh vẫn chưa trả lời tôi. Tôi nhờ Tiểu Diệp giúp, rốt cuộc là tính một lần hay tính mấy lần?”
Tim Văn Du lại lệch một nhịp.
Không nghe thấy anh nói gì, Giang Lộ kỳ quái nhìn anh: “Lão đại, Vinh tiểu thư gặp rắc rối sao?”
Khóe miệng Văn Du nhếch lên, ánh mắt như đang tính toán điều gì, khẽ cười nói: “Cậu cảm thấy một lần là đủ sao?”
Vừa dứt lời, anh đã được như ý nguyện nghe thấy tiếng Vinh Hi cúp điện thoại.
Văn Du không nhịn được bật cười.
“Lão đại, anh cười gì thế?” Giang Lộ vừa nhìn chằm chằm vào máy tính vừa lại đang chú ý đến Văn Du.
Văn Du lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Tôi cười sao?”
Giang Lộ sắp bùng nổ rồi: “Anh không cười sao? Thiết bị ghi hình chắc chắn đã ghi lại rồi, anh muốn tua lại nghe thử không?”
Văn Du lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Anh cũng không phải là kẻ tư bản, không có tham lam vô độ như vậy. Cố ý không trả lời chỉ là muốn xem phản ứng của Vinh Hi mà thôi.
Quả nhiên, Vinh Hi tức giận cúp điện thoại.
“Lão đại, anh lại cười nữa rồi.”
Giang Lộ vừa lên tiếng, Văn Du liền ngẩn người. Anh hoàn toàn không nhận ra mình đã cười.
Anh lạnh lùng quay đầu lại: “Bên kia có phản ứng gì không?”
Khóe miệng Giang Lộ giật giật, nhưng lập tức liền vào vai báo cáo công việc cho anh.
Bên kia, Vinh Hi ở khách sạn đang xem bạn bè trên Moments chia sẻ bài đăng của Ngu Noãn.
【Ngu Noãn: Mọi người đừng hiểu lầm Hi Hi, đều là lỗi của em. Là do sự xuất hiện của em đã khiến cuộc sống của chị ấy thay đổi long trời lở đất. Chị ấy không thể chấp nhận được nên mới thay đổi tính tình. Em tin rằng nếu đổi lại là bất kỳ ai trong chúng ta gặp phải hoàn cảnh của Hi Hi cũng đều không thể làm được hoàn mỹ. Chị ấy chỉ là một đứa trẻ khát khao gia đình và tình thân. Là em có lỗi với chị ấy, là người nhà em đã bỏ bê việc quan tâm đến Hi Hi. Hi Hi không hề có lỗi!】
Đối phương vừa mở miệng đã nói: "Điện thoại của em không sao chứ?"
Vinh Hi: "Văn tiên sinh mong điện thoại của tôi có chuyện gì sao?"
Giọng Văn Du hạ thấp mang theo chút mất tự nhiên, anh nói: "Em xem tin nhắn rồi?"
Vinh Hi: "Anh yên tâm, món nợ này, tôi sẽ trả."
Văn Du đáp: “Ừ.”
Vinh Hi thản nhiên: “Tôi không quỵt nợ nhưng cũng không thích nợ ai cái gì.”
Văn Du im lặng.
Vinh Hi tiếp tục thăm dò: “Ý anh Văn là vị Diệp tiên sinh kia có thể giải quyết mọi chuyện? Vậy coi như tôi nợ anh một lần hay là tìm cậu ấy giúp mấy lần thì tính mấy lần? Nhưng nếu tôi tìm cậu ấy giúp thì là tôi nợ cậu ấy, tôi phải trực tiếp trả cho cậu ấy mới đúng chứ?”
Hơi thở của Văn Du đột nhiên nặng nề hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hít một hơi thật sâu đè nén giọng nói: “Tiểu Diệp là thuộc hạ của tôi, nghe theo sự phân phó của tôi mà làm việc. Em cảm thấy cô nên cảm ơn ai?”
Vinh Hi nghe ra được vài phần nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói của anh. Cô khẽ cười, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, nhưng mà...”
Cô dừng lại, hơi thở của Văn Du lại nhẹ nhàng hơn.
Vài giây sau, Vinh Hi nói: “Anh vẫn chưa trả lời tôi. Tôi nhờ Tiểu Diệp giúp, rốt cuộc là tính một lần hay tính mấy lần?”
Tim Văn Du lại lệch một nhịp.
Không nghe thấy anh nói gì, Giang Lộ kỳ quái nhìn anh: “Lão đại, Vinh tiểu thư gặp rắc rối sao?”
Khóe miệng Văn Du nhếch lên, ánh mắt như đang tính toán điều gì, khẽ cười nói: “Cậu cảm thấy một lần là đủ sao?”
Vừa dứt lời, anh đã được như ý nguyện nghe thấy tiếng Vinh Hi cúp điện thoại.
Văn Du không nhịn được bật cười.
“Lão đại, anh cười gì thế?” Giang Lộ vừa nhìn chằm chằm vào máy tính vừa lại đang chú ý đến Văn Du.
Văn Du lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Tôi cười sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lộ sắp bùng nổ rồi: “Anh không cười sao? Thiết bị ghi hình chắc chắn đã ghi lại rồi, anh muốn tua lại nghe thử không?”
Văn Du lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Anh cũng không phải là kẻ tư bản, không có tham lam vô độ như vậy. Cố ý không trả lời chỉ là muốn xem phản ứng của Vinh Hi mà thôi.
Quả nhiên, Vinh Hi tức giận cúp điện thoại.
“Lão đại, anh lại cười nữa rồi.”
Giang Lộ vừa lên tiếng, Văn Du liền ngẩn người. Anh hoàn toàn không nhận ra mình đã cười.
Anh lạnh lùng quay đầu lại: “Bên kia có phản ứng gì không?”
Khóe miệng Giang Lộ giật giật, nhưng lập tức liền vào vai báo cáo công việc cho anh.
Bên kia, Vinh Hi ở khách sạn đang xem bạn bè trên Moments chia sẻ bài đăng của Ngu Noãn.
【Ngu Noãn: Mọi người đừng hiểu lầm Hi Hi, đều là lỗi của em. Là do sự xuất hiện của em đã khiến cuộc sống của chị ấy thay đổi long trời lở đất. Chị ấy không thể chấp nhận được nên mới thay đổi tính tình. Em tin rằng nếu đổi lại là bất kỳ ai trong chúng ta gặp phải hoàn cảnh của Hi Hi cũng đều không thể làm được hoàn mỹ. Chị ấy chỉ là một đứa trẻ khát khao gia đình và tình thân. Là em có lỗi với chị ấy, là người nhà em đã bỏ bê việc quan tâm đến Hi Hi. Hi Hi không hề có lỗi!】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro