Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 35
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Nghĩ đến kết cục mà những người này có thể phải đối mặt, tâm trạng Vinh Hi liền trở nên rất tốt.
Ngoại trừ Hà Tiếu và Vương Thắng Nam, Vinh Hi còn gọi thêm vài cuộc điện thoại khác.
Trong đó có cả bạn trai của Hà Tiếu và Vương Thắng Nam, rất nhiều người trong phần bình luận bài đăng của Ngu Noãn trước đây từng thổ lộ tình cảm với cô.
Khi Vinh Hi còn là con gái của nhà họ Ngu, bọn họ thèm muốn thân phận mà cô có thể mang đến lợi ích cho họ.
Khi Vinh hi là giả thiên kim, họ lại thèm muốn sắc đẹp và vóc dáng của cô.
Thế nhưng bọn họ không ngờ cho dù Vinh Hi không còn là con gái của nhà họ Ngu, cho dù sa cơ lỡ vận thì cũng sẽ chẳng bao giờ để mắt đến bọn họ.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, tức giận chuyển sang thẹn, bọn họ bắt đầu dùng những lời lẽ dâm ô để sỉ nhục cô.
Sau khi giải quyết xong kết cục cho mấy kẻ có cái miệng hôi hám nhất trong phần bình luận, Vinh Hi ném điện thoại sang một bên.
Tuy nói nợ nhiều không lo nhưng nợ nhiều quá thì cũng tự chôn mình thôi.
Cô không hiểu rõ Văn Du, thậm chí còn không biết rõ bản chất và mục đích của anh, không thể để anh thực sự khống chế mình được.
So sánh ra thì Cố Khởi Vân ngây thơ và đơn thuần chính là một đột phá khẩu tốt.
Vinh Hi đang lên kế hoạch cho tương lai thì điện thoại vang lên.
Là một dãy số lạ.
Cô nghe máy liền nghe thấy đối phương nói: “Vinh tiểu thư, chào cô. Tôi là Diệp Hưng. Văn tổng dặn dò tôi nghe theo sự sai khiến của cô. Hiện tại cô có việc gì cần tôi làm không?”
Nghĩ đến món nợ mà mình đã nợ, Vinh Hi cũng không khách sáo.
Cô nói ra vấn đề quan trọng nhất là hộ khẩu: “Nếu như tôi không lấy được bản gốc, cũng không được chủ hộ đồng ý thì có thể tách hộ khẩu độc lập ra ngoài không?”
Diệp Hưng: “Về lý thuyết thì là không được. Nhưng có một số trường hợp đặc biệt, có thể đặc cách xử lý.”
Vinh Hi: “Khi nào thì có thể làm xong? Cần tôi đến đó không?”
Diệp Hưng: “Tôi sẽ đến khách sạn ngay lập tức. Lát nữa chúng ta nói rõ hơn.”
Bên kia, Cố Khởi Vân cũng nhìn thấy bài đăng trên Moments của Ngu Noãn. Anh ta đang tức giận đến mức mắng chửi không ngớt.
Cố Khởi Vân vừa cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng khách vừa mắng vào điện thoại: “Bọn họ là cái giống gì vậy. Giòi bọ trong cống rãnh cũng chẳng hôi thối bằng bọn chúng. Từng đứa một, ăn nói không biết tích đức. Thấy người ta xinh đẹp liền ghen ghét. Biết rõ bản thân cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga liền bôi nhọ sỉ nhục. Lũ ngu xuẩn, lũ khốn nạn!”
“Không phải chứ, Cố Khởi Vân. Cậu tức giận cái gì chứ? Trước đây bạn gái của cậu bị người ta mắng chửi cũng có thấy cậu kích động như vậy đâu.” Giọng nam đầu dây bên kia nói.
“Cậu biết cái gì?” Cố Khởi Vân mắng một câu: “Bọn phàm tục đó sao có thể so sánh với Vinh Hi được chứ? Tôi nói cho cậu biết, Tần Huấn, cậu chỉ là chưa gặp cô ấy…”
Ngoại trừ Hà Tiếu và Vương Thắng Nam, Vinh Hi còn gọi thêm vài cuộc điện thoại khác.
Trong đó có cả bạn trai của Hà Tiếu và Vương Thắng Nam, rất nhiều người trong phần bình luận bài đăng của Ngu Noãn trước đây từng thổ lộ tình cảm với cô.
Khi Vinh Hi còn là con gái của nhà họ Ngu, bọn họ thèm muốn thân phận mà cô có thể mang đến lợi ích cho họ.
Khi Vinh hi là giả thiên kim, họ lại thèm muốn sắc đẹp và vóc dáng của cô.
Thế nhưng bọn họ không ngờ cho dù Vinh Hi không còn là con gái của nhà họ Ngu, cho dù sa cơ lỡ vận thì cũng sẽ chẳng bao giờ để mắt đến bọn họ.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, tức giận chuyển sang thẹn, bọn họ bắt đầu dùng những lời lẽ dâm ô để sỉ nhục cô.
Sau khi giải quyết xong kết cục cho mấy kẻ có cái miệng hôi hám nhất trong phần bình luận, Vinh Hi ném điện thoại sang một bên.
Tuy nói nợ nhiều không lo nhưng nợ nhiều quá thì cũng tự chôn mình thôi.
Cô không hiểu rõ Văn Du, thậm chí còn không biết rõ bản chất và mục đích của anh, không thể để anh thực sự khống chế mình được.
So sánh ra thì Cố Khởi Vân ngây thơ và đơn thuần chính là một đột phá khẩu tốt.
Vinh Hi đang lên kế hoạch cho tương lai thì điện thoại vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một dãy số lạ.
Cô nghe máy liền nghe thấy đối phương nói: “Vinh tiểu thư, chào cô. Tôi là Diệp Hưng. Văn tổng dặn dò tôi nghe theo sự sai khiến của cô. Hiện tại cô có việc gì cần tôi làm không?”
Nghĩ đến món nợ mà mình đã nợ, Vinh Hi cũng không khách sáo.
Cô nói ra vấn đề quan trọng nhất là hộ khẩu: “Nếu như tôi không lấy được bản gốc, cũng không được chủ hộ đồng ý thì có thể tách hộ khẩu độc lập ra ngoài không?”
Diệp Hưng: “Về lý thuyết thì là không được. Nhưng có một số trường hợp đặc biệt, có thể đặc cách xử lý.”
Vinh Hi: “Khi nào thì có thể làm xong? Cần tôi đến đó không?”
Diệp Hưng: “Tôi sẽ đến khách sạn ngay lập tức. Lát nữa chúng ta nói rõ hơn.”
Bên kia, Cố Khởi Vân cũng nhìn thấy bài đăng trên Moments của Ngu Noãn. Anh ta đang tức giận đến mức mắng chửi không ngớt.
Cố Khởi Vân vừa cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng khách vừa mắng vào điện thoại: “Bọn họ là cái giống gì vậy. Giòi bọ trong cống rãnh cũng chẳng hôi thối bằng bọn chúng. Từng đứa một, ăn nói không biết tích đức. Thấy người ta xinh đẹp liền ghen ghét. Biết rõ bản thân cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga liền bôi nhọ sỉ nhục. Lũ ngu xuẩn, lũ khốn nạn!”
“Không phải chứ, Cố Khởi Vân. Cậu tức giận cái gì chứ? Trước đây bạn gái của cậu bị người ta mắng chửi cũng có thấy cậu kích động như vậy đâu.” Giọng nam đầu dây bên kia nói.
“Cậu biết cái gì?” Cố Khởi Vân mắng một câu: “Bọn phàm tục đó sao có thể so sánh với Vinh Hi được chứ? Tôi nói cho cậu biết, Tần Huấn, cậu chỉ là chưa gặp cô ấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro