Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 21
2024-10-27 12:55:34
Vân Yên nghe xong cắn chặt răng, cứ như vậy mà cho qua chuyện sao?
Vân Tô nghe xong trong lòng chỉ muốn cười lạnh, đối với vấn đề của mình thì lảng tránh, chỉ biết giữ thể diện cho Vân gia, chưa từng nghĩ đến một đứa con gái mới về nhà sẽ có bao nhiêu hoang mang và bất an trong lòng.
“Vâng, mẹ, con biết rồi.” Vân Tô cũng không muốn tranh luận với bà.
Tô Tú Lăng xua tay, "Đi nghỉ sớm đi, muốn ăn gì thì bảo dì Vương làm nhé." Nói xong thì bà lên lầu.
Vân Tô đang định về phòng, Vân Cảnh kéo cô lại, trên mặt mang theo chút do dự, “Chúng ta… là anh em, em… nếu ở trường học hay là nơi nào khác có vấn đề gì đều có thể đến tìm anh.”
“Vâng, anh.” Vân Tô trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, trở về phòng.
Chỉ còn lại Vân Yên nhìn bóng lưng cô, trong mắt lóe lên một tia o hận, bây giờ ngay cả anh trai cũng muốn giúp cô ta sao? Chỉ vì bọn họ là anh em ruột thịt?
Sáng sớm hôm sau, Vân Tô ném lại một câu “Tôi chạy bộ đến trường.” liền ra khỏi nhà.
Khí hậu Lan Thành rất tốt, quanh năm như xuân, ven sông U Lan không khí trong lành, Vân Tô chạy bộ dọc theo bờ sông, điều chỉnh nhịp thở.
Đầu cầu U Lan, một đám người đang vây quanh, vô cùng náo nhiệt, một người đàn ông trung niên đang lớn tiếng biện hộ cho mình, ông ta thật sự oan uổng, sáng sớm ông ta vội vàng chạy xe máy đi làm, đầu cầu đột nhiên xuất hiện một bà cụ, ông ta vội vàng phanh xe lại còn chưa đụng vào người, bà cụ này đã ôm ngực ngã xuống.
“Này, bà già này, bà thật sự muốn ăn vạ tôi phải không! Nhìn bà ăn mặc tử tế thế kia, tôi nói cho bà biết, thời buổi này ăn vạ cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Mọi người đều nhìn thấy đấy, tôi còn chưa đụng vào bà, bà đột nhiên ngã xuống.”
Bà cụ tóc bạc phơ, ăn mặc lịch sự, có thể coi là được chăm sóc chu đáo, chỉ là sắc mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất, thân thể cuộn tròn một cách khó khăn, miệng thở hổn hển, tay cố gắng lục lọi trong chiếc túi xách mang theo bên người.
Vân Tô liếc mắt một cái đã nhận ra bà cụ bị bệnh, lập tức bước tới.
Người đàn ông trung niên muốn kéo cô lại, “Cô gái, cháu đừng đi, bây giờ kỹ thuật diễn xuất của những người ăn vạ rất giỏi đấy, cẩn thận bà ta lại ăn vạ cháu.”
Cô cúi người xuống, lấy từ trong túi xách của bà cụ ra một lọ thuốc nhỏ, nhanh chóng liếc nhìn dòng chữ trên lọ thuốc - Viên nén nitroglycerin, bà cụ này hẳn là mắc bệnh tim mạch gì đó, giờ lại lên cơn đau thắt ngực, cô vội vàng đổ ra một viên, kéo miệng bà cụ ra, đặt viên thuốc dưới lưỡi cho bà ngậm.
Vân Tô nghe xong trong lòng chỉ muốn cười lạnh, đối với vấn đề của mình thì lảng tránh, chỉ biết giữ thể diện cho Vân gia, chưa từng nghĩ đến một đứa con gái mới về nhà sẽ có bao nhiêu hoang mang và bất an trong lòng.
“Vâng, mẹ, con biết rồi.” Vân Tô cũng không muốn tranh luận với bà.
Tô Tú Lăng xua tay, "Đi nghỉ sớm đi, muốn ăn gì thì bảo dì Vương làm nhé." Nói xong thì bà lên lầu.
Vân Tô đang định về phòng, Vân Cảnh kéo cô lại, trên mặt mang theo chút do dự, “Chúng ta… là anh em, em… nếu ở trường học hay là nơi nào khác có vấn đề gì đều có thể đến tìm anh.”
“Vâng, anh.” Vân Tô trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, trở về phòng.
Chỉ còn lại Vân Yên nhìn bóng lưng cô, trong mắt lóe lên một tia o hận, bây giờ ngay cả anh trai cũng muốn giúp cô ta sao? Chỉ vì bọn họ là anh em ruột thịt?
Sáng sớm hôm sau, Vân Tô ném lại một câu “Tôi chạy bộ đến trường.” liền ra khỏi nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khí hậu Lan Thành rất tốt, quanh năm như xuân, ven sông U Lan không khí trong lành, Vân Tô chạy bộ dọc theo bờ sông, điều chỉnh nhịp thở.
Đầu cầu U Lan, một đám người đang vây quanh, vô cùng náo nhiệt, một người đàn ông trung niên đang lớn tiếng biện hộ cho mình, ông ta thật sự oan uổng, sáng sớm ông ta vội vàng chạy xe máy đi làm, đầu cầu đột nhiên xuất hiện một bà cụ, ông ta vội vàng phanh xe lại còn chưa đụng vào người, bà cụ này đã ôm ngực ngã xuống.
“Này, bà già này, bà thật sự muốn ăn vạ tôi phải không! Nhìn bà ăn mặc tử tế thế kia, tôi nói cho bà biết, thời buổi này ăn vạ cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Mọi người đều nhìn thấy đấy, tôi còn chưa đụng vào bà, bà đột nhiên ngã xuống.”
Bà cụ tóc bạc phơ, ăn mặc lịch sự, có thể coi là được chăm sóc chu đáo, chỉ là sắc mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất, thân thể cuộn tròn một cách khó khăn, miệng thở hổn hển, tay cố gắng lục lọi trong chiếc túi xách mang theo bên người.
Vân Tô liếc mắt một cái đã nhận ra bà cụ bị bệnh, lập tức bước tới.
Người đàn ông trung niên muốn kéo cô lại, “Cô gái, cháu đừng đi, bây giờ kỹ thuật diễn xuất của những người ăn vạ rất giỏi đấy, cẩn thận bà ta lại ăn vạ cháu.”
Cô cúi người xuống, lấy từ trong túi xách của bà cụ ra một lọ thuốc nhỏ, nhanh chóng liếc nhìn dòng chữ trên lọ thuốc - Viên nén nitroglycerin, bà cụ này hẳn là mắc bệnh tim mạch gì đó, giờ lại lên cơn đau thắt ngực, cô vội vàng đổ ra một viên, kéo miệng bà cụ ra, đặt viên thuốc dưới lưỡi cho bà ngậm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro