Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 24
2024-10-27 12:55:34
Diêu Thuỷ Ca nghe nói Vân Tô thật sự đi báo danh tham gia cuộc thi tiếng Anh, chỉ biết giơ ngón cái với cô, ánh mắt của những người khác trong lớp có người kinh ngạc, có người khinh thường, có người chế giểu... Vân Tô đều chẳng thèm để ý.
Bên kia, bà lão trong bệnh viện từ từ tỉnh lại, bấm chuông gọi y tá, hỏi thăm người đưa mình đến bệnh viện là ai, y tá nói với bà là một cô bé, ước chừng mới học cấp ba. Rồi đưa cho bà tờ giấy Vân Tô đưa, bà lão nhận lấy, trên đó chỉ có hai câu, tiền viện phí cà thẻ này, 6217***********5265, một dãy số ngay ngắn, chữ viết cũng đẹp, rồng bay phượng múa, nét chữ như rồng như phượng. Bà lão âm thầm khen ngợi một tiếng.
Bà lão nhìn dãy số thẻ ngân hàng kia, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bà sợ nhất là nợ nần người khác, đứa trẻ này vừa có lòng tốt, cũng không phải loại người không cầu hồi báo, sòng phẳng rõ ràng, thật thú vị.
Thật ra nếu là tiền của mình, Vân Tô sẽ không cố ý viết giấy, nhưng đây là tiền của bố Vân, cô còn chưa đến mức lấy tiền mồ hôi nước mắt của bố để làm việc thiện của riêng mình.
Bà lão trầm ngâm một lát, lấy điện thoại gọi cho con trai.
“A lô, mẹ, có chuyện gì vậy?” Một giọng nam trầm ổn vang lên.
“Bây giờ mẹ đang ở bệnh viện thành phố, con mau đến đây.”
Giọng người đàn ông lập tức thay đổi, “Mẹ sao vậy? Có phải lại lên cơn đau rồi không, con đến ngay.”
Người đàn ông rất nhanh đã đến bệnh viện, nếu Vân Tô có mặt ở đó chắc chắn sẽ nhận ra, tướng mạo người đàn ông rất quen thuộc, thường xuyên nhìn thấy trên kênh địa phương, ông ta chính là bí thư thành phố.
Liên Tây Lai lo lắng hỏi han tình hình của mẹ.
Bà lão rành rọt, thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là bị kinh hãi, hơi khó chịu, may mà có một cô bé đưa mẹ đến bệnh viện, đây là thứ con bé để lại, con xem mà gửi tiền viện phí và tiền cảm ơn cho người ta đi.”
Liên Tây Lai vội vàng đáp lời, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích với Vân Tô.
Trong con hẻm nhỏ bí mật và sâu hun hút, lờ mờ hiện ra mấy bóng người, nhìn không rõ lắm.
“Mày chính là Tần Thừa? Có người nhờ tao đến tìm mày tâm sự đấy.” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên.
Tần Thừa khoanh tay dựa tường, nhìn đám người bao vây, khóe miệng hiện lên một tia chế giễu.
“Có người? Ai cơ, dùng cách này... là muốn nói chuyện gì?” Vừa tan học, Tần Thừa và Liên Dụ đã bị chặn ở con hẻm này.
Bên kia, bà lão trong bệnh viện từ từ tỉnh lại, bấm chuông gọi y tá, hỏi thăm người đưa mình đến bệnh viện là ai, y tá nói với bà là một cô bé, ước chừng mới học cấp ba. Rồi đưa cho bà tờ giấy Vân Tô đưa, bà lão nhận lấy, trên đó chỉ có hai câu, tiền viện phí cà thẻ này, 6217***********5265, một dãy số ngay ngắn, chữ viết cũng đẹp, rồng bay phượng múa, nét chữ như rồng như phượng. Bà lão âm thầm khen ngợi một tiếng.
Bà lão nhìn dãy số thẻ ngân hàng kia, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bà sợ nhất là nợ nần người khác, đứa trẻ này vừa có lòng tốt, cũng không phải loại người không cầu hồi báo, sòng phẳng rõ ràng, thật thú vị.
Thật ra nếu là tiền của mình, Vân Tô sẽ không cố ý viết giấy, nhưng đây là tiền của bố Vân, cô còn chưa đến mức lấy tiền mồ hôi nước mắt của bố để làm việc thiện của riêng mình.
Bà lão trầm ngâm một lát, lấy điện thoại gọi cho con trai.
“A lô, mẹ, có chuyện gì vậy?” Một giọng nam trầm ổn vang lên.
“Bây giờ mẹ đang ở bệnh viện thành phố, con mau đến đây.”
Giọng người đàn ông lập tức thay đổi, “Mẹ sao vậy? Có phải lại lên cơn đau rồi không, con đến ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông rất nhanh đã đến bệnh viện, nếu Vân Tô có mặt ở đó chắc chắn sẽ nhận ra, tướng mạo người đàn ông rất quen thuộc, thường xuyên nhìn thấy trên kênh địa phương, ông ta chính là bí thư thành phố.
Liên Tây Lai lo lắng hỏi han tình hình của mẹ.
Bà lão rành rọt, thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là bị kinh hãi, hơi khó chịu, may mà có một cô bé đưa mẹ đến bệnh viện, đây là thứ con bé để lại, con xem mà gửi tiền viện phí và tiền cảm ơn cho người ta đi.”
Liên Tây Lai vội vàng đáp lời, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích với Vân Tô.
Trong con hẻm nhỏ bí mật và sâu hun hút, lờ mờ hiện ra mấy bóng người, nhìn không rõ lắm.
“Mày chính là Tần Thừa? Có người nhờ tao đến tìm mày tâm sự đấy.” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên.
Tần Thừa khoanh tay dựa tường, nhìn đám người bao vây, khóe miệng hiện lên một tia chế giễu.
“Có người? Ai cơ, dùng cách này... là muốn nói chuyện gì?” Vừa tan học, Tần Thừa và Liên Dụ đã bị chặn ở con hẻm này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro