Sinh Tồn Dưới Tư Cách Vợ Của Công Tước Ác Quỷ
Chương 6
2024-11-20 00:31:53
"Có chuyện gì?" Mặc dù không nhìn thấy Ilyin được một tuần, Nam tước Arlen cũng không chào đón cô. Thực lòng thì, ông trông có vẻ không vui về sự xuất hiện của cô.
Ilyin nhìn cha mình cẩn thận. Liệu ông ấy có phải một người cha tốt khi mình còn nhỏ không? Không hoàn toàn. Ông quan tâm nhiều về hình tượng gia tộc hơn bất cứ thứ gì khác. Thay vì cảm thấy thương cảm với mẹ mình, ông ấy nổi điên vì sự thật rằng cô đã hủy hoại danh tiếng của gia tộc. Ilyin không có trí nhớ về việc được yêu thương bởi cha.
"Con đã quyết định nơi sẽ đi."
"Cái gì?" Nam tước Arlen thực sự ngạc nhiên. Kết hôn là một buổi lễ của giới quý tộc. Phụ thuộc vào đối tượng gia đình kết hôn, điều để thể hiện ra thế giới bên ngoài là cần thiết.
"Nơi nào?" ông thắc mắc, sự tò mò để lộ ra.
"Phía Bắc." Đó là tất cả những gì Ilyin nói. Nam tước Arlen chậc lưỡi. Lãnh địa Boro đã có một vị phu nhân rồi, vùng lãnh thổ rộng nhất ở phía Bắc. Những lãnh địa nhỏ khác xung quanh nó đều là những gia đình nhỏ kém danh tiếng hơn gia tộc Arlen.
Mình không muốn tiết lộ chính xác vị trí ở đâu, cô nghĩ.
Nam tước Arlen ra hiệu cho cô để chấm dứt, nó nghĩa là ông muốn cô rời đi. Không có gì tốt khi nhắc đến việc kết hôn nữa. "Danh tiếng của gia tộc sẽ chỉ bị hủy hoại thêm."
"Tất nhiên." Ilyin thậm chí không nghĩ đến chào hỏi nữa, cô xoay người và rời đi.
Sau đó, không ngờ được rằng, Nam tước gọi lại tên cô, "Ilyin."
Cô ngừng lại việc chết lặng. Đã hơn một thập kỉ kể từ khi cô nghe ông gọi tên mình. "Dạ," cô trả lời. Mà không nhận ra rằng, Ilyin giọng đã mềm xuống. Khi mắt của họ chạm nhau, Nam tước Arlen hỏi, "Con đã từng có giấc mơ tiên đoán về ta chưa?"
Ilyin cười khẩy, thậm chí một tia mong đợi nhỏ nhoi của một lời chào cũng biến mất, và cô trả lời lạnh nhạt, "Không hề."
Nam tước không gọi lại cô lần hai nữa.
Không một người nào bước ra khỏi nhà Arlen khi cô rời đi. Giờ thì cha mình sẽ sống cuộc sống không tồn tại mình, như cách ông làm với mẹ mình vậy. Di chuyển ra khỏi cửa sổ, Ilyin chưa một lần nhìn lại ngôi nhà này. Mình sẽ không trở lại nữa đâu!
"Biflten..." cô nói thầm trong khi nhìn nhằm nhằm ra ngoài cỗ xe ngựa khi nó nhanh chóng lướt qua thủ đô và tiến đến phía bắc. Kị sĩ, người mang thanh kiếm có khắc dấu gia tộc Biflten ở chuôi tay cầm, tăng tốc mà không thốt một lời. Con đường đã được lát đá tốt, vậy nên nó không làm ảnh hưởng đến xe ngựa, nhưng cũng không chắc nó sẽ còn được như vậy cho đến Biflten.
Ilyin mang theo chiếc áo khoác dày nhất của mình. Biflten khét tiếng với nhiệt độ lạnh và thi thể bị đóng băng thỉnh thoảng được tìm thấy ở các nơi. Thời tiết mùa đông, cái mà Ilyin đã trải nghiệm trong quá khứ, có thể được coi là ấm khi so với thời tiết ở Biflten. Cô chú ý rằng vị kị sĩ không mặc áo khoác dày, có lẽ rằng anh ấy đã quen thuộc với thời tiết lạnh.
Ilyin nhìn xung quanh cỗ xe. Chỗ ngồi mịn màng và được phủ bởi vải nhung đen. Bức tường cũng được làm bởi vải nhung chứa bông mềm, có lẽ để bảo vệ khỏi gió, hơn là để trang trí, nó được thủ công tỉ mỉ để tránh gió lạnh thấm vào, cô đoán.
"Đây là gì?" Ilyin tự hỏi thành tiếng, nhìn vào trang phục ở ghế ngồi đối diện. Nó là tấm vải xanh dương xinh đẹp trông giống lụa và sáng bóng những cảm giác giống bông. Một tấm vải xa xỉ trang trí với bạc và ấm đủ khiến cô nhăn mặt khi chạm vào. Nó là vật liệu làm từ Biflten?
Có lẽ sẽ không có loại vải nào lạ lẫm đối với một quý tộc, người mà luôn được tiếp nhận những xu hướng thời trang mới nhất. Cho dù Ilyin không tham gia hoạt động xã hội, cô cũng có nhiều kinh nghiệm chào đón khách thay mặt cho mẹ mình. Thế nhưng, mặc dù kinh nghiệm phong phú của cô với quần áo, loại vải này là thứ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Thật không hợp lí khi có ai đó đặt nhầm một vật giá trị như vậy ở đây. Hơn nữa, ở đây không trông như nơi sẽ đặt trang phục trong xe ngựa.
Nó là vật để bao phủ trong mùa lạnh? Ilyin cẩn thận trải miếng vải. Nó gần với màu của bầu trời, nhưng nó là một miếng vải bí ẩn, phản ánh một bóng tím khi nó không được chiếu sáng trong ban ngày. Nó càng giống như một tấm màng che mặt đội lên đầu trái ngược với một tấm chăn đơn thuần. Nó cũng đủ mỏng để nhìn xuyên qua.
Ilyin cẩn thận đặt tấm vải lên đầu. Đồng thời, tầm nhìn của cô cũng nhuốm màu xanh, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cổ họng cô. Cô giật mình kinh ngạc. Nếu nó là vật liệu phổ biến ở Biflten, trang phục của mọi người hẳn là rất khác biệt.
Mình đang chuẩn bị đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Biflten là nơi khá cô lập, có ít hoặc không trao đổi với người khác. Không biết mình có thích ứng được không? Và liệu mình thậm chi tồn tại được ở nơi đây?
Một vùng đất lạ, nhưng trong cùng một đế quốc, nơi mà không ai trừng phạt Công tước Biflten nếu không tuẩn thủ luật hoàng gia. Nó trông như là bản thân Biflten bản thân chính là đế quốc của nó vậy.
Thậm chí nếu đêm đầu tiên diễn ra an toàn, không ai sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nếu mình đứng về phía đối lập với Công tước. Đặc biệt khi anh ấy là Công tước Biflten. Mình không nên chạm mắt với anh ta.
Đã bác bỏ tin đồn thất thiệt rằng một người quý tộc chạm mắt với Công tước Biflten đã chết. Thế nhưng sau đó, vị kị sĩ dưới trướng người đã chết đó cũng được phát hiện là đã chết, và sự hứng thú cùng chú ý về Công tước đột nhiên im bặt.
Ai muốn chết vì tò mò đâu? "Không bao giờ được chạm mắt." cô dặn dò lại với bản thân.
Ilyin biết trong tâm trí rằng rất khó cho bất cứ ai trong gia tộc Biflten khi muốn giết cô, nhưng đồng thời, cô không hoàn toàn thả lỏng. Ilyin mở ra tấm vải xanh trên đầu. Cô không biết họ đã đi nhanh thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận rằng chân mình bắt đầu run rẩy.
"Nó ổn thôi." cô an ủi bản thân với hiểu biết rằng giấc mơ cô vẫn chưa báo trước về cái chết của cô.
***
Quang cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa khi một cỗ xe hình thù kì lạ tiếp tục di chuyển về phía Bắc. Đi vào cơn bão tuyết, kị sĩ đã trang bị một vách ngăn tách biệt, và con ngựa cũng được phủ bởi bánh răng bảo vệ.
Ilyin không thể tin được rằng gần cuối mùa hè. Thay vì cỗ xe chạy về phía Bắc, nó trông như là cô đang chạy ngược thời gian và quay lịch lại mùa đông. Xe băng qua tuyết trắng, họ để lại dẫu vết phía sau, mỗi cái đều trông thô kệch.
Khi nhiệt độ trong xe giảm mạnh, Ilyin không thể tin rằng cô có thể nhìn thấy hơi thở của mình trong cuối mùa hè. Cô cọ xát hai tay vào nhau và thở vào chúng, trông như là đang làm ấm chúng trong khoảnh khi hơi trắng chạm vào chúng, nhưng nhanh chóng lại bị lạnh. Thở ra lần nữa, Ilyin nhanh chóng giấu tay mình vào tấm vải xanh. Nó là thứ ấm áp duy nhất mà cô tìm thấy trong cỗ xe.
Sau đó, một cách bất ngờ, một tiếng thịch vang lên.
Ilyin nhìn cha mình cẩn thận. Liệu ông ấy có phải một người cha tốt khi mình còn nhỏ không? Không hoàn toàn. Ông quan tâm nhiều về hình tượng gia tộc hơn bất cứ thứ gì khác. Thay vì cảm thấy thương cảm với mẹ mình, ông ấy nổi điên vì sự thật rằng cô đã hủy hoại danh tiếng của gia tộc. Ilyin không có trí nhớ về việc được yêu thương bởi cha.
"Con đã quyết định nơi sẽ đi."
"Cái gì?" Nam tước Arlen thực sự ngạc nhiên. Kết hôn là một buổi lễ của giới quý tộc. Phụ thuộc vào đối tượng gia đình kết hôn, điều để thể hiện ra thế giới bên ngoài là cần thiết.
"Nơi nào?" ông thắc mắc, sự tò mò để lộ ra.
"Phía Bắc." Đó là tất cả những gì Ilyin nói. Nam tước Arlen chậc lưỡi. Lãnh địa Boro đã có một vị phu nhân rồi, vùng lãnh thổ rộng nhất ở phía Bắc. Những lãnh địa nhỏ khác xung quanh nó đều là những gia đình nhỏ kém danh tiếng hơn gia tộc Arlen.
Mình không muốn tiết lộ chính xác vị trí ở đâu, cô nghĩ.
Nam tước Arlen ra hiệu cho cô để chấm dứt, nó nghĩa là ông muốn cô rời đi. Không có gì tốt khi nhắc đến việc kết hôn nữa. "Danh tiếng của gia tộc sẽ chỉ bị hủy hoại thêm."
"Tất nhiên." Ilyin thậm chí không nghĩ đến chào hỏi nữa, cô xoay người và rời đi.
Sau đó, không ngờ được rằng, Nam tước gọi lại tên cô, "Ilyin."
Cô ngừng lại việc chết lặng. Đã hơn một thập kỉ kể từ khi cô nghe ông gọi tên mình. "Dạ," cô trả lời. Mà không nhận ra rằng, Ilyin giọng đã mềm xuống. Khi mắt của họ chạm nhau, Nam tước Arlen hỏi, "Con đã từng có giấc mơ tiên đoán về ta chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ilyin cười khẩy, thậm chí một tia mong đợi nhỏ nhoi của một lời chào cũng biến mất, và cô trả lời lạnh nhạt, "Không hề."
Nam tước không gọi lại cô lần hai nữa.
Không một người nào bước ra khỏi nhà Arlen khi cô rời đi. Giờ thì cha mình sẽ sống cuộc sống không tồn tại mình, như cách ông làm với mẹ mình vậy. Di chuyển ra khỏi cửa sổ, Ilyin chưa một lần nhìn lại ngôi nhà này. Mình sẽ không trở lại nữa đâu!
"Biflten..." cô nói thầm trong khi nhìn nhằm nhằm ra ngoài cỗ xe ngựa khi nó nhanh chóng lướt qua thủ đô và tiến đến phía bắc. Kị sĩ, người mang thanh kiếm có khắc dấu gia tộc Biflten ở chuôi tay cầm, tăng tốc mà không thốt một lời. Con đường đã được lát đá tốt, vậy nên nó không làm ảnh hưởng đến xe ngựa, nhưng cũng không chắc nó sẽ còn được như vậy cho đến Biflten.
Ilyin mang theo chiếc áo khoác dày nhất của mình. Biflten khét tiếng với nhiệt độ lạnh và thi thể bị đóng băng thỉnh thoảng được tìm thấy ở các nơi. Thời tiết mùa đông, cái mà Ilyin đã trải nghiệm trong quá khứ, có thể được coi là ấm khi so với thời tiết ở Biflten. Cô chú ý rằng vị kị sĩ không mặc áo khoác dày, có lẽ rằng anh ấy đã quen thuộc với thời tiết lạnh.
Ilyin nhìn xung quanh cỗ xe. Chỗ ngồi mịn màng và được phủ bởi vải nhung đen. Bức tường cũng được làm bởi vải nhung chứa bông mềm, có lẽ để bảo vệ khỏi gió, hơn là để trang trí, nó được thủ công tỉ mỉ để tránh gió lạnh thấm vào, cô đoán.
"Đây là gì?" Ilyin tự hỏi thành tiếng, nhìn vào trang phục ở ghế ngồi đối diện. Nó là tấm vải xanh dương xinh đẹp trông giống lụa và sáng bóng những cảm giác giống bông. Một tấm vải xa xỉ trang trí với bạc và ấm đủ khiến cô nhăn mặt khi chạm vào. Nó là vật liệu làm từ Biflten?
Có lẽ sẽ không có loại vải nào lạ lẫm đối với một quý tộc, người mà luôn được tiếp nhận những xu hướng thời trang mới nhất. Cho dù Ilyin không tham gia hoạt động xã hội, cô cũng có nhiều kinh nghiệm chào đón khách thay mặt cho mẹ mình. Thế nhưng, mặc dù kinh nghiệm phong phú của cô với quần áo, loại vải này là thứ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Thật không hợp lí khi có ai đó đặt nhầm một vật giá trị như vậy ở đây. Hơn nữa, ở đây không trông như nơi sẽ đặt trang phục trong xe ngựa.
Nó là vật để bao phủ trong mùa lạnh? Ilyin cẩn thận trải miếng vải. Nó gần với màu của bầu trời, nhưng nó là một miếng vải bí ẩn, phản ánh một bóng tím khi nó không được chiếu sáng trong ban ngày. Nó càng giống như một tấm màng che mặt đội lên đầu trái ngược với một tấm chăn đơn thuần. Nó cũng đủ mỏng để nhìn xuyên qua.
Ilyin cẩn thận đặt tấm vải lên đầu. Đồng thời, tầm nhìn của cô cũng nhuốm màu xanh, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cổ họng cô. Cô giật mình kinh ngạc. Nếu nó là vật liệu phổ biến ở Biflten, trang phục của mọi người hẳn là rất khác biệt.
Mình đang chuẩn bị đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Biflten là nơi khá cô lập, có ít hoặc không trao đổi với người khác. Không biết mình có thích ứng được không? Và liệu mình thậm chi tồn tại được ở nơi đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một vùng đất lạ, nhưng trong cùng một đế quốc, nơi mà không ai trừng phạt Công tước Biflten nếu không tuẩn thủ luật hoàng gia. Nó trông như là bản thân Biflten bản thân chính là đế quốc của nó vậy.
Thậm chí nếu đêm đầu tiên diễn ra an toàn, không ai sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nếu mình đứng về phía đối lập với Công tước. Đặc biệt khi anh ấy là Công tước Biflten. Mình không nên chạm mắt với anh ta.
Đã bác bỏ tin đồn thất thiệt rằng một người quý tộc chạm mắt với Công tước Biflten đã chết. Thế nhưng sau đó, vị kị sĩ dưới trướng người đã chết đó cũng được phát hiện là đã chết, và sự hứng thú cùng chú ý về Công tước đột nhiên im bặt.
Ai muốn chết vì tò mò đâu? "Không bao giờ được chạm mắt." cô dặn dò lại với bản thân.
Ilyin biết trong tâm trí rằng rất khó cho bất cứ ai trong gia tộc Biflten khi muốn giết cô, nhưng đồng thời, cô không hoàn toàn thả lỏng. Ilyin mở ra tấm vải xanh trên đầu. Cô không biết họ đã đi nhanh thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận rằng chân mình bắt đầu run rẩy.
"Nó ổn thôi." cô an ủi bản thân với hiểu biết rằng giấc mơ cô vẫn chưa báo trước về cái chết của cô.
***
Quang cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa khi một cỗ xe hình thù kì lạ tiếp tục di chuyển về phía Bắc. Đi vào cơn bão tuyết, kị sĩ đã trang bị một vách ngăn tách biệt, và con ngựa cũng được phủ bởi bánh răng bảo vệ.
Ilyin không thể tin được rằng gần cuối mùa hè. Thay vì cỗ xe chạy về phía Bắc, nó trông như là cô đang chạy ngược thời gian và quay lịch lại mùa đông. Xe băng qua tuyết trắng, họ để lại dẫu vết phía sau, mỗi cái đều trông thô kệch.
Khi nhiệt độ trong xe giảm mạnh, Ilyin không thể tin rằng cô có thể nhìn thấy hơi thở của mình trong cuối mùa hè. Cô cọ xát hai tay vào nhau và thở vào chúng, trông như là đang làm ấm chúng trong khoảnh khi hơi trắng chạm vào chúng, nhưng nhanh chóng lại bị lạnh. Thở ra lần nữa, Ilyin nhanh chóng giấu tay mình vào tấm vải xanh. Nó là thứ ấm áp duy nhất mà cô tìm thấy trong cỗ xe.
Sau đó, một cách bất ngờ, một tiếng thịch vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro