Sinh Tồn Dưới Tư Cách Vợ Của Công Tước Ác Quỷ
Chương 7
2024-11-20 00:31:53
Xe ngựa xóc nảy không ngừng khi mà Ilyin đang chống chọi cái lạnh và cố để ngủ. Thế nhưng, cái lạnh quá khắc nghiệt, và chân cô sắp tê mỏi rồi. Cô cố để làm ấm chúng khi xoa bằng hai tay.
Mặc dù đang trong bão tuyết, xe ngựa vẫn tăng tốc. Cô tự hỏi đã là thời điểm nào rồi nhưng không thể biết bởi mặt trời đã hoàn toàn bị chôn sau đám mây. Họ xuyên qua hang động trông như được phủ bởi tuyết và đột nhiên, xe ngựa chao đảo và Ilyin bám chặt vào ghế ngồi khi nó rung lắc. Dù vậy họ vẫn không ngừng lại và cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ để biết nguyên nhân.
Cô bịt miệng lại ngăn bản thân hét toáng lên, khi cô nhìn thấy một sinh vật màu đỏ nhanh chóng lao về phía họ. Chúng là sinh vật bốn chân trông rất khỏe mạnh và có thể bắt kịp xe ngựa dễ dàng cho dù là đầy tuyết.
Chúng là quái vật sao? Ilyin không biết chúng là cái gì, nhưng kị sĩ ở thủ đô có lẽ sẽ biết đến mấy sinh vật đáng sợ và nhanh nhẹn này.
"Chúng ta sẽ tăng tốc!" Giọng của kị sĩ vừa đủ nghe được qua chiếc xe ngựa đổ nát và cả âm thanh mấy sinh vật tạo ra khi chúng đến gần họ.
Sẽ ổn thôi. Ilyin che lỗ tai và nhắm mắt lại. Cô không mơ thấy cái chết của bản thân, hoặc về mấy con quái vật đáng sợ này. Cô nghe thấy thứ gì cào xé vào cỗ xe nhưng lại mất đi khi họ tăng tốc, nhưng lũ quái vật vẫn tiếp tục đuổi theo họ.
Sẽ ổn thôi. Tim cô đập nhanh hơn, và cô tự nhủ rằng mình sẽ an toàn bởi giấc mơ mà cô đã thấy trong mơ. Mắt Ilyin đột nhiên mở ra khi cô nghe một tiếng đập vào cửa sổ, cô nhìn trực diện vào sinh vật đó. Vảy đỏ bao xung quanh đôi mắt đen hạt cườm của nó, và bị phủ bụi bởi tuyết. Cô thấy mắt nó dịch chuyển trong một khoảnh khắc và con quái vật hưng phấn mở miệng.
Chiếc xe ngựa đột nhiên quay vòng, con quái vật mất thăng bằng, cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ móng vuốt của nó. Thật may, cửa sổ đã không bị phá và chỉ tạo một vết cào sâu.
Ilyin bị một đợt cảm lạnh và rùng mình. Cô lặp lạ suy nghĩ rằng bản thân sẽ không chết. Thế nhưng, cô vẫn sợ hãi và cơ thể run lên vì lạnh và sốc. Cô một lần nữa nhắm mắt và che tai. Ilyin không có khả năng chiến đấu với quái vật có thể chạy nhanh như vậy. Kị sĩ chạy nước đại không mất tốc độ, cô nhìn thấy bức tường lâu đài và cô biết rằng đã đến Lâu đài Biflten. Cô đã an toàn rồi, nhưng cô cảm thấy có điều sai ở đây.
"Chết tiệt!"
Cô nghe kị nghĩ chửi rủa và không tin được những gì mà cô đang nhìn. Một số con quái vật đang leo lên tường của lâu đài và họ đang bị bao xung quanh bởi những con khác. Kị sĩ rẽ sang một bên khi anh ta cố gắng để chạy thoát khỏi quái vật trước mặt anh ấy.
Ilyin nghe thấy tiếng cào xé từ phía sau cỗ xe, vai cô đập vào cánh cửa. Cô cứng người và không dám hét lên trong sợ hãi bởi con móng vuốt đỏ có thể sẽ đến nếu cô bị phát hiện.
Xe ngựa trượt và ngừng trong tuyết. Cô thấy kị sĩ chiến đấu dũng cảm chống lại con quái vật bên ngoài và nhìn một cách bất lực như thanh kiếm của anh ta trước móng vuốt của bọn chúng. Cơ thể Ilyin cứng còng, bởi cô biết khi kị sĩ đang chiến đấu lại với con quái vật, anh ấy sẽ không có khả năng bảo vệ chiếc xe ngựa mãi được.
Con quái vật quay về phía cỗ xe, chúng quá nhiều để kị sĩ đối phó hết, cô bám tay cầm cửa với bàn tay run rẩy. Cô cần phải thoát ra nếu nó đến. Ilyin cắn môi cho đến khi nhận thấy mùi máu; không có chỗ nào để chạy. Thế nhưng, cô nhắc nhở bản thân vẫn chưa mơ thấy cái chết của mình, và nếu cô phải chết, thì cô cũng không muốn chờ đợi điều đó. Cô có lẽ sẽ tự sát nếu đây chính là định mệnh của mình. Lí do duy nhất mà cô chịu đựng sống trong dinh thự chính là bởi vì cô sợ sự chờ đợi ngắn ngủi nếu cô treo cổ mình. Cô rất sợ cái chết và sự cô độc.
Khi con quái vật đánh vào cỗ xe, Ilyin mở cửa và nhảy ra ngoài. Sương trắng thoát từ miệng cô và thấm qua tấm vải xanh phủ trước mặt. Gió lạnh quất vào bàn tay trần trụi của cô, và tuyết sắc nhọn đủ để làm thương bàn tay mềm ấy. Cô không thể mãi đứng ngoài xe ngựa và bắt đầu chạy nhanh nhất có thể.
Sau đó, có thứ gì đó lạnh trượt qua mặt cô.
Mặc dù đang trong bão tuyết, xe ngựa vẫn tăng tốc. Cô tự hỏi đã là thời điểm nào rồi nhưng không thể biết bởi mặt trời đã hoàn toàn bị chôn sau đám mây. Họ xuyên qua hang động trông như được phủ bởi tuyết và đột nhiên, xe ngựa chao đảo và Ilyin bám chặt vào ghế ngồi khi nó rung lắc. Dù vậy họ vẫn không ngừng lại và cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ để biết nguyên nhân.
Cô bịt miệng lại ngăn bản thân hét toáng lên, khi cô nhìn thấy một sinh vật màu đỏ nhanh chóng lao về phía họ. Chúng là sinh vật bốn chân trông rất khỏe mạnh và có thể bắt kịp xe ngựa dễ dàng cho dù là đầy tuyết.
Chúng là quái vật sao? Ilyin không biết chúng là cái gì, nhưng kị sĩ ở thủ đô có lẽ sẽ biết đến mấy sinh vật đáng sợ và nhanh nhẹn này.
"Chúng ta sẽ tăng tốc!" Giọng của kị sĩ vừa đủ nghe được qua chiếc xe ngựa đổ nát và cả âm thanh mấy sinh vật tạo ra khi chúng đến gần họ.
Sẽ ổn thôi. Ilyin che lỗ tai và nhắm mắt lại. Cô không mơ thấy cái chết của bản thân, hoặc về mấy con quái vật đáng sợ này. Cô nghe thấy thứ gì cào xé vào cỗ xe nhưng lại mất đi khi họ tăng tốc, nhưng lũ quái vật vẫn tiếp tục đuổi theo họ.
Sẽ ổn thôi. Tim cô đập nhanh hơn, và cô tự nhủ rằng mình sẽ an toàn bởi giấc mơ mà cô đã thấy trong mơ. Mắt Ilyin đột nhiên mở ra khi cô nghe một tiếng đập vào cửa sổ, cô nhìn trực diện vào sinh vật đó. Vảy đỏ bao xung quanh đôi mắt đen hạt cườm của nó, và bị phủ bụi bởi tuyết. Cô thấy mắt nó dịch chuyển trong một khoảnh khắc và con quái vật hưng phấn mở miệng.
Chiếc xe ngựa đột nhiên quay vòng, con quái vật mất thăng bằng, cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ móng vuốt của nó. Thật may, cửa sổ đã không bị phá và chỉ tạo một vết cào sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ilyin bị một đợt cảm lạnh và rùng mình. Cô lặp lạ suy nghĩ rằng bản thân sẽ không chết. Thế nhưng, cô vẫn sợ hãi và cơ thể run lên vì lạnh và sốc. Cô một lần nữa nhắm mắt và che tai. Ilyin không có khả năng chiến đấu với quái vật có thể chạy nhanh như vậy. Kị sĩ chạy nước đại không mất tốc độ, cô nhìn thấy bức tường lâu đài và cô biết rằng đã đến Lâu đài Biflten. Cô đã an toàn rồi, nhưng cô cảm thấy có điều sai ở đây.
"Chết tiệt!"
Cô nghe kị nghĩ chửi rủa và không tin được những gì mà cô đang nhìn. Một số con quái vật đang leo lên tường của lâu đài và họ đang bị bao xung quanh bởi những con khác. Kị sĩ rẽ sang một bên khi anh ta cố gắng để chạy thoát khỏi quái vật trước mặt anh ấy.
Ilyin nghe thấy tiếng cào xé từ phía sau cỗ xe, vai cô đập vào cánh cửa. Cô cứng người và không dám hét lên trong sợ hãi bởi con móng vuốt đỏ có thể sẽ đến nếu cô bị phát hiện.
Xe ngựa trượt và ngừng trong tuyết. Cô thấy kị sĩ chiến đấu dũng cảm chống lại con quái vật bên ngoài và nhìn một cách bất lực như thanh kiếm của anh ta trước móng vuốt của bọn chúng. Cơ thể Ilyin cứng còng, bởi cô biết khi kị sĩ đang chiến đấu lại với con quái vật, anh ấy sẽ không có khả năng bảo vệ chiếc xe ngựa mãi được.
Con quái vật quay về phía cỗ xe, chúng quá nhiều để kị sĩ đối phó hết, cô bám tay cầm cửa với bàn tay run rẩy. Cô cần phải thoát ra nếu nó đến. Ilyin cắn môi cho đến khi nhận thấy mùi máu; không có chỗ nào để chạy. Thế nhưng, cô nhắc nhở bản thân vẫn chưa mơ thấy cái chết của mình, và nếu cô phải chết, thì cô cũng không muốn chờ đợi điều đó. Cô có lẽ sẽ tự sát nếu đây chính là định mệnh của mình. Lí do duy nhất mà cô chịu đựng sống trong dinh thự chính là bởi vì cô sợ sự chờ đợi ngắn ngủi nếu cô treo cổ mình. Cô rất sợ cái chết và sự cô độc.
Khi con quái vật đánh vào cỗ xe, Ilyin mở cửa và nhảy ra ngoài. Sương trắng thoát từ miệng cô và thấm qua tấm vải xanh phủ trước mặt. Gió lạnh quất vào bàn tay trần trụi của cô, và tuyết sắc nhọn đủ để làm thương bàn tay mềm ấy. Cô không thể mãi đứng ngoài xe ngựa và bắt đầu chạy nhanh nhất có thể.
Sau đó, có thứ gì đó lạnh trượt qua mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro